Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lão sư yêu ngươi! (2)


trước sau

- Ngươi muốn học? Muốn học, ta có thể dạy ngươi...

Bản tôn nhìn qua.

- ...

Phân thân kìm nén đến sắc mặt đỏ lên:

- Hai ta là cùng một người, không cần trang bức... Không phải là Sư Ngôn Thiên Thụ sao? Ai không biết!

Nói xong, thân thể nhoáng một cái, đi tới trước mặt khôi lỗi đang chiến đấu kia, bàn tay duỗi ra, như là cha xứ:

- Thân là khôi lỗi, chỉ có thể nghe theo ý niệm của người khác, là bi ai cỡ nào, đến, nghe lời của ta...

Bành!

Đầu bị một quyền đánh bẹt.

- Ta...

Phân thân phát điên.

Mọi người là cùng một người, nói lời giống nhau, bản tôn nói hết, trực tiếp quỳ xuống, ta nói xong, bị đánh nổ tung...

Đây cũng quá không coi phân thân là cái gì đi!

- Ai...

Nhìn thấy bộ dáng này của phân thân, Trương Huyền lắc đầu.

Cùng là linh hồn của mình phân tách, lúc nào cái phân thân này mới có thể khiêm tốn, nội liễm giống như mình đây? Ngày ngày chỉ muốn trang bức, không có để cho người ta bớt lo, chút nào!

- Tìm Ngoan Nhân lại nói!

Không tiếp tục để ý khôi lỗi cùng phân thân chiến đấu, Minh Lý Chi Nhãn lóe lên, nhìn xung quanh đại điện.

Vẫn như cũ là điện đường trống trải, trừ bốn khôi lỗi thì không có bất kỳ vật gì khác.

- Khẳng định còn có cơ quan...

Biết cái gọi là quỷ quật này, bị Ngoan Nhân kinh doanh bố trí không biết bao nhiêu cơ quan, đang định cẩn thận tìm kiếm, liền nghe thanh âm của Ngoan Nhân vang lên.

- Có thể dựa vào sư giả chi tâm, Sư Ngôn Thiên Thụ, mê hoặc khôi lỗi của ta... quả nhiên giống như Khổng sư, quần công vô địch! Nhưng ngươi cho rằng, ta cùng Khổng sư giao chiến nhiều lần, chẳng lẽ một chút phòng bị cũng không có sao?

- Phòng bị?

Trương Huyền cau mày.

Vội vàng quay đầu, nhìn lại khôi lỗi cách đó không xa, chỉ thấy khôi lỗi vừa rồi nghe hắn nói, lắc lư hai lần, đầu nổ tung.

Phù phù!

Ngã trên mặt đất.

- Ngươi lưu lại hậu chiêu?

Trương Huyền sầm mặt lại.

Không hổ là Ngoan Nhân, luyện chế khôi lỗi cũng lưu lại một tay, không nghe lời, có thể gạt bỏ.

- Không có biện pháp dự phòng, ta có thể sống đến hiện tại?

Ngoan Nhân cười lạnh một tiếng, khẽ nói.

Sống mấy vạn năm, cùng Khổng sư giao thủ mấy lần, điểm ấy phòng bị cũng không có...

Khẳng định sớm đã bị Danh Sư đường diệt không biết bao nhiêu lần.

Nắm đấm Trương Huyền căng thẳng.

Chém giết khôi lỗi hắn thu phục, không riêng gì để hắn mất đi hai đại trợ lực, chủ yếu hơn chính là, giết gà dọa khỉ.

Sư giả chi tâm thêm Sư Ngôn Thiên Thụ, mặc dù uy lực vô tận, nhưng cũng là lấy đức phục người, lấy lý phục người, không phải cưỡng ép tẩy não.

Khôi lỗi có linh tính, nhìn thấy đồng bạn của mình bị chém giết, trên ý niệm có chống đối, lại muốn thuận lợi thu phục, liền gần như không có khả năng!

Ầm ầm!

Đang cảm thấy đối phương quả nhiên thông minh, phá hủy phương pháp của hắn, chỉ thấy hai khôi lỗi còn lại càng thêm điên cuồng lao đến.

Nhìn thấy đồng bạn chết, bọn chúng cảm
nhận được sinh mệnh nguy cơ, càng thêm ra sức động thủ.

Phân thân cùng Kim Nguyên đỉnh, bị hai gia hỏa không muốn mạng này công kích, liên tiếp lui về phía sau.

- Ta xem ngươi làm sao ngăn cản...

Ngoan Nhân cười lạnh, đắc ý không nói ra được.

- Thật ra thì không cần ngăn cản...

Thấy phân thân có thể giải quyết, Trương Huyền cũng không ra tay, mà lắc đầu.

- Không cần ngăn cản?

- Không sai, muốn đối phó bọn họ, thật ra thì rất đơn giản...

Than thở một tiếng, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, Ma Giáp cùng Ma Ất xuất hiện ở trước mắt.

Thời điểm đi vào Địa Cung, hắn liền thu lại những Tâm Ma này.

- Đi, đoạt xá hai khôi lỗi kia...

- Vâng!

Ma Giáp, Ma Ất hóa thành hai đoàn hắc khí, trực tiếp bay đi.

Hô!

Tâm Ma vô hình vô chất, tu luyện giả cũng ngăn không nổi, khôi lỗi tự nhiên càng không có phương pháp, thời gian nháy mắt liền chui vào mi tâm.

Ừng ực!

Ừng ực!

Tâm Ma đi vào trong cơ thể, hai khôi lỗi lập tức mất đi năng lực chiến đấu, lắc lư mấy lần, ngã trên mặt đất.

- Ngươi... Dùng Tâm Ma?

Ngoan Nhân run rẩy.

Thứ này là hắn làm ra...

Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt thành tay chân của đối phương...

- Không sai, mặc dù Tâm Ma không cách nào gạt bỏ linh tính của khôi lỗi, cũng không có cách nào để nó nghe lời của ta, nhưng vây khốn đối phương một đoạn thời gian, để hắn không cách nào chiến đấu, là rất dễ dàng!

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tâm Ma, có thể khiến người ta tư duy hỗn loạn, không cách nào chiến đấu, dù không khống chế được khôi lỗi, nhưng để nó mất đi sức chiến đấu, không tìm phiền phức, còn là rất đơn giản.

- Rất tốt, rất tốt, ngươi có thể khống chế ngăn cản hai khôi lỗi, nhưng ngăn cản được nhiều như vậy sao?

Ngoan Nhân hừ lạnh, nương theo hắn nói, một cơ quan trong đại điện mở rộng, một đám khôi lỗi chạy ra, chừng hơn trăm.

- Nhiều như vậy?

Sắc mặt phân thân trắng nhợt, Kim Nguyên đỉnh cũng vội vàng co lại thân thể.

- Ta có nhiều khôi lỗi như vậy, ngươi có nhiều Tâm Ma như vậy sao?

Ngoan Nhân cười như điên.

Tiếng cười còn không có kết thúc, chỉ thấy mí mắt của thanh niên nhấc lên, lắc đầu.

- Thật không tiện, ta lại thực sự có!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện