- Ta không quản lão gia của ngươi là ai, hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân! Áp xuống cho ta!
Bàn tay vẫy một cái, Tống sư căn bản không cho hắn cơ hội phản bác.
Tôn Cường còn muốn nói cái gì, liền bị một cỗ lực lượng phong bế tu vi, không còn gì để nói, ngay sau đó hai vị Danh Sư đi tới trước mặt, trực tiếp áp đi.
- Ô ô...
Tôn Cường tức giận sắp nổ, nhưng không có biện pháp gì.
Hắn là quản gia của lão gia, một Danh Sư chuẩn bát tinh nho nhỏ, cũng dám đối xử với hắn như vậy, quả thực lật trời rồi!
- Những Độc sư phóng độc kia, tất cả đều bắt tới cho ta, trông coi chặt chẽ, ngàn vạn lần không thể để cho bọn hắn chạy trốn...
Không để ý tới người béo tức giận, Tống sư tiếp tục phân phó.
Rất nhanh, toàn thể Danh Sư đường tham gia, nửa ngày sau, đám người Hứa trưởng lão lần nữa bị giam vào nhà tù.
Ngay sau đó tiếp tục lục soát, nhưng lật cả Thanh Nguyên thành một lần, cũng không có tìm được tung tích của Lưu Dương, như đột nhiên hư không tiêu thất, mất đi tung tích...
Chuyện phát sinh bên này, Trương Huyền cũng không hiểu rõ tình hình, mà nhìn về phía mặt người to lớn.
- Để Sở Thiên Hành đi mời Lưu Dương, sau đó giam giữ hắn, dùng để áp chế ta, quả thực là biện pháp tốt... Chỉ là, ta còn có chút không hiểu, Sở Thiên Hành đường đường Hoàng đế, vì sao phải hiệu trung với ngươi?
Thật ra thì điểm ấy không chỉ Trương Huyền khó hiểu, ngay cả rất nhiều Danh Sư ở đây cũng không rõ ràng cho lắm.
Sở Thiên Hành là Hoàng đế một nước, địa vị cao quý, muốn cái gì có cái đó, tại sao lại ruồng bỏ Danh Sư đường, ruồng bỏ Nhân tộc, cùng Dị Linh tộc thông đồng làm bậy? Phải biết, một khi điều tra ra chuyện này, nhất định là đánh chết tại chỗ, không có chút lưu tình nào.
- Vì cái gì?
Ngoan Nhân cười lạnh:
- Cái này phải hỏi Danh Sư đường các ngươi!
Trương Huyền cau mày.
- Hắn là Đế Vương một nước, dựa theo đạo lý nên hiệu lệnh thiên hạ, không người không theo... Nhưng mà có Danh Sư đường các ngươi, cái bệ hạ này tính là gì? Bất kể làm chuyện gì, đều phải xem sắc mặt của các ngươi, nói thật, đã sớm chịu đủ rồi!
Ngoan Nhân khẽ nói:
- Có cái Tâm Ma này, ta lại khống chế một chút, muốn thu phục cho ta sử dụng, ngươi cảm thấy rất khó sao?
- Cái này...
Trương Huyền sững sờ tại nguyên chỗ, nói không ra lời.
Đối phương nói không sai.
Có thể trở thành chủ nhân một nước, nhất định là hùng tài đại lược...
Loại người này, làm chuyện gì cũng bị Danh Sư đường hạn chế, tương đương với ở trên cổ gác một thanh kiếm, bất cứ lúc nào cũng sẽ chém giết...
Đổi lại ai, trong lòng khẳng định đều sẽ không cam lòng.
Rõ ràng là Hoàng đế, lại phải nghe theo người khác phân phó...
Không vừa lòng càng ngày càng nhiều, cuối cùng khó có thể khống chế.
Trương Huyền lắc đầu.
Vị Sở Thiên Hành này, chỉ thấy quyền lợi của mình bị áp chế, nhưng chưa từng nghĩ tới, không có Danh Sư đường, Thanh Nguyên đế quốc khẳng định sớm đã bị đế quốc khác chia cắt, hoặc bị Dị Linh tộc diệt tuyệt... Da không còn, lông mọc ở đâu!
Không có Danh Sư đường, làm sao có thể có một đế quốc hùng mạnh!
Bất quá, đối phương nói đơn giản, nhưng Trương Huyền biết, sự thật khẳng định phức tạp hơn rất nhiều...
Sở Thiên Hành này, sở dĩ kiếm tẩu thiên phong, nhất định là đã trải qua cái
gì, cuối cùng hình thành Tâm Ma, không cách nào khu trừ, mới bị Thanh Điền Hoàng cùng Ngoan Nhân sử dụng, ủ thành sai lầm lớn.
- Tốt rồi, sự kiên nhẫn của ta có hạn, mau chóng trả lời chắc chắn đi, nếu không, không chỉ học sinh, người thân của ngươi chết, bọn họ, bao quát cả ngươi, cũng đều phải chết ở chỗ này!
Lười nhác tiếp tục nhiều lời, thanh âm của Ngoan Nhân vang lên.
Khí lưu cuồng bạo tuôn xuống, thổi đến mọi người ngã trái ngã phải, một chút lực lượng phản kháng cũng không có.
- Mặc dù ta rất cưng chiều học sinh, nhưng lấy bọn họ uy hiếp, để cho ta quy thuận Dị Linh tộc... Vẫn là nghĩ ta quá đơn giản!
Lắc đầu, thanh âm của Trương Huyền càng ngày càng vang dội:
- Thân là Danh Sư, làm gương tốt, lấy thân thụ giáo! Nếu như ta cũng đầu hàng, làm sao có thể giáo dục học sinh? Làm gương sáng cho người khác? Ta truyền thụ lý niệm, kiến thức cho bọn hắn, như vậy cũng không thể phân biệt ra, ngược lại bị hại mà nói, chỉ có thể nói rõ học nghệ không tinh! Cho dù bị giết, cũng không thể tránh được...
Dù không hy vọng học sinh của mình xảy ra chuyện, nhưng thân là lão sư, càng không nguyện ý làm ra tấm gương hỏng, để học sinh đi đến đường rẽ.
Thật muốn như vậy, còn sống cùng chết khác nhau ở chỗ nào? Người, có việc nên làm, có việc không nên làm!
Nếu không, có gì khác súc sinh? Đây là kiên trì của hắn, cũng là kiên trì của một vị Danh Sư nên có!
- Rất tốt, đã như vậy, đều chết đi cho ta!
Thấy bắt học sinh của đối phương áp chế, cũng không hề bị lay động, biết tâm tính kiên định, muốn thu phục gần như không có khả năng, Ngoan Nhân không nói nhảm nữa, gào lên một tiếng.
Ầm ầm!
Lực lượng khổng lồ xâm nhập đến, Ngô sư, Hình đường chủ thi triển lồng năng lượng chặn uy áp hơi đỏ mặt, tất cả đều phun ra máu tươi.
Thực lực của đối phương vượt qua quá nhiều, căn bản không ngăn cản được.
- Trương sư, đi mau...
Ngô sư cắn răng liều mạng kiên trì, hét lớn.
- Không cần đi, hắn đang trì hoãn thời gian, ta cũng như vậy mà thôi...
Trương Huyền cười cười, lần nữa nhìn về phía mặt người to lớn:
- Ngươi cảm thấy bây giờ ngươi đã thắng?
- Ngươi có ý tứ gì?
Thấy biểu lộ của đối phương không có chút lo lắng cùng hoảng sợ, ngược lại mang theo tự tin nồng đậm, Ngoan Nhân nhíu mày, trong lòng sinh ra linh cảm không lành.
- Không có gì, ngươi vì triệt để khống chế cả hòn đảo, ta nói với ngươi nhiều như vậy, cũng là vì kéo dài thời gian...
Thanh âm của Trương Huyền thản nhiên.
Nếu như không phải vì kéo dài thời gian, cho dù trong lòng có nghi vấn, cũng không cần thiết cùng đối phương nói nhiều như vậy!
- Kéo dài thời gian? Ngươi kéo dài thời gian có ích lợi gì? Bớt ở chỗ này phô trương thanh thế...
Ngoan Nhân nhướng mày.