Hoàng giả Dị Linh tộc, sẽ không tuỳ tiện rời chiến trường ngoại vực, hơn nữa cả đám có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, muốn chém giết độ khó có thể tưởng tượng được, xem như tổng bộ, cũng không có bao nhiêu thi thể Hoàng giả nghiên cứu.
- Vâng!
Nhẹ gật đầu, Ngô sư an bài một vị trưởng lão đưa thi thể đi, lúc này mới cung kính cáo từ Hà đường chủ.
- Đã thông bẩm xong, chúng ta cũng phải mau trở lại Thanh Nguyên thành!
Sự tình nên nói, đã bẩm báo lên Danh Sư đường, Ngô sư cáo từ, mọi người mượn Tề Bắc thành một Thánh thú, nhanh chóng bay về Thanh Nguyên thành...
Liên tục phi hành sáu ngày, Trương Huyền rốt cục nhìn thấy Thanh Nguyên thành.
Trên đường trở về, liền thu được đưa tin của Tôn Cường.
Tổng cộng hai cái.
Thứ nhất, bọn họ đi hoàng thành cứu Lưu Dương, người sau được cứu ra, dưới cơn nóng giận giết Sở Thiên Hành!
Thứ hai, Lưu Dương rời nhà trốn đi, biến mất không thấy gì nữa.
- Dựa theo thời gian suy tính, thời gian bọn họ giết Sở Thiên Hành ở đêm khuya, đúng lúc ý niệm của Ngoan Nhân bị ma diệt...
Sở Thiên Hành hiến tế linh hồn cho Ngoan Nhân, Ngoan Nhân chết, hắn tự nhiên cũng không sống nổi...
Nhận được đưa tin, đã biết xảy ra chuyện gì.
Vị hoàng đế bệ hạ này của Thanh Nguyên đế quốc, hiến tế linh hồn cho Ngoan Nhân, cam tâm tình nguyện trở thành khôi lỗi của đối phương, một khi người sau chết, tự nhiên cũng không sống nổi!
Do đó rất có thể không phải là bị Lưu Dương giết, mà là... linh hồn ma diệt, đưa đến thân thể chết.
Thật như vậy mà nói cũng không có gì, nhiều nhất chỉ là lỗ mãng cứu người mà thôi, nhờ vào lực ảnh hưởng xông đường của hắn, hẳn là sẽ không ra đại sự gì.
- Nhưng mà... Vì cái gì Tôn Cường không báo tin tức cho ta nữa?
Híp mắt lại, có chút nóng nảy.
Mặc dù căn cứ đối phương nói suy tính, không tính là đại sự gì, nhưng sau khi tiếp thu được tin tức, hắn đã đưa tin liên tục bảy tám lần, Tôn Cường lại không có hồi phục...
Đến cùng xảy ra chuyện gì? Còn nữa, Lưu Dương đi nơi nào, nhiều ngày như vậy vẫn chưa tìm được? Cực kỳ nghi hoặc, vừa đến trên không Thanh Nguyên thành, lập tức khống chế Thánh thú phi hành, bay thẳng về phía Chiến Sư đường.
- Viện trưởng, ngươi trở về...
Vừa bay xuống, chỉ thấy Nhược Hoan công tử tiến lên đón.
- Làm sao vậy?
Thấy hắn lo lắng, cảm xúc có chút kích động, Trương Huyền nhíu mày.
- Xảy ra chuyện lớn...
Nhược Hoan công tử vội nói:
- Lưu Dương giết chết Sở Thiên Hành, toàn bộ Thanh Nguyên đế quốc đều oanh động... Một vị Danh Sư họ Tống phán quyết, trưa hôm nay, ở quảng trường ngoài hoàng cung, chém giết quản gia Tôn Cường cùng rất nhiều Độc sư tham gia làm loạn...
- Chém giết Tôn Cường cùng rất nhiều Độc sư?
Con ngươi co rụt lại, vẻ mặt của Trương Huyền trở nên xanh xám.
Bây giờ đã sắp tới buổi trưa!
Nói cách khác, bất cứ lúc nào cũng sẽ chém đầu đám người Tôn Cường răn chúng!
- Vâng, người Huyền Huyền hội toàn bộ đi qua, đang định cướp pháp trường... chỉ có ta ở lại chỗ này, chờ ngươi trở về...
Nhược Hoan công tử
vội nói.
- Cướp pháp trường?
Trương Huyền nhíu mày.
Lá gan của đám người kia thật lớn.
Mặc dù bọn họ cùng cấp bậc sức chiến đấu kinh người, nhưng thực lực quá thấp, ngay cả Bán Thánh cũng không có, làm sao cướp? Chỉ sợ vừa ra, liền bị binh sĩ của đối phương bắt, không còn cách nào trốn.
- Đi quảng trường!
Biết thời gian không đợi người, một khi bọn gia hỏa không biết trời cao đất rộng này thật làm ầm ĩ, sự tình sẽ khó kết thúc, Trương Huyền vồ một cái, nắm Nhược Hoan công tử lên, thẳng tắp bay về phía hoàng cung.
Một bên phi hành, một bên hỏi thăm.
- Các ngươi nói Danh Sư họ Tống kia là ai? Vì sao muốn chém giết Tôn Cường?
Danh Sư của Danh Sư đường Thanh Nguyên đế quốc, hầu như người người đều là học sinh của hắn, nắm giữ tình nghĩa bán sư, không đi thăm dò nguyên nhân cái chết chân chính của Hoàng đế, chém giết Tôn Cường làm gì?
- Nghe nói vị Tống sư này là Danh Sư chuẩn bát tinh từ Tiềm Xung đế quốc tới, địa vị cực cao, vừa đến liền tiếp thu Danh Sư đường của Thanh Nguyên thành, tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của hắn...
Nhược Hoan công tử giải thích.
- Người của Tiềm Xung đế quốc?
Trương Huyền nhíu mày.
- Đúng, sau khi Sở Thiên Hành chết, vô số đại thần, vương công quý tộc, thậm chí binh sĩ vây ở bên ngoài Danh Sư đường gây rối, đã liên tục mấy ngày, khẳng định là không chịu nổi áp lực, mới làm ra loại phán quyết này!
Nhược Hoan công tử nói tiếp.
Trương Huyền cau mày.
Cũng đúng, đường đường Hoàng đế một nước, bị người giết, nếu như không cho cái bàn giao rõ ràng, toàn bộ đế quốc chẳng phải người người cảm thấy bất an?
- Lưu Dương đâu?
Nhịn không được hỏi.
- Lưu Dương, kể từ sau ngày đó liền mất tích, Danh Sư đường cũng không tìm được... Chúng ta cũng không biết đi nơi nào! Vị Tống sư này, sở dĩ công khai chém giết đám người Tôn quản gia, mục đích rất đơn giản, là muốn mượn dư luận, bức bách hắn hiện thân, bắt lấy hung phạm, cho Thanh Nguyên đế quốc một câu trả lời!
Nhược Hoan công tử tiếp tục nói.
- Ừm!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Đường đường Hoàng đế bệ hạ, bị người giết chết, nhiều hộ vệ như vậy bị người dùng độc độc choáng...
Không hảo hảo xử lý, khẳng định sẽ náo ra mâu thuẫn càng lớn, dẫn xuất gợn sóng càng lớn.
- Bất quá, bất kể xử lý như thế nào, muốn giết đám người Tôn Cường, trừ khi... Giẫm lên thi thể của ta đi qua!
Trương Huyền nhíu mày, mắt híp lại.