- Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Tống Hiên nhoáng một cái, cứ thế mà tức ngất đi.
Đường đường Danh Sư chuẩn bát tinh, đi tới phong hào đế quốc yếu nhất, dựa theo ý nghĩ của hắn, hẳn là mang theo quyền uy tuyệt đối, một lời ra vạn người theo...
Kết quả, tất cả Danh Sư không nghe lời, ra tay với hắn ngược lại cũng thôi, bị một cái lô đỉnh đánh phế...
Đáng giận nhất là, dáng vẻ của đối phương còn rất vô tội...
Ngươi chỉ điểm cho lô đỉnh, mặc dù động tác rất nhỏ, nhưng thân là người đối chiến, kiêm Danh Sư chuẩn bát tinh, vẫn có thể nhẹ nhõm nhìn ra được.
Chỉ điểm vũ khí động thủ, đánh ta như thế, còn giả bộ ngây thơ vô tri, như không quan hệ gì tới ngươi...
Có thể lại không hổ thẹn một chút nữa sao? Cắt? Cắt em gái ngươi ah!
Mặc dù phế bỏ, cũng tốt hơn so với hầu như không có a!
Thấy đối phương ngất đi, Trương Huyền lắc đầu, cất kỹ dao găm, sau đó cứu tỉnh đối phương, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Kim Nguyên đỉnh, khuôn mặt trầm xuống:
- Thật sự là liều lĩnh, còn không qua đây xin lỗi?
- Vâng!
Thân thể to béo giống như vịt đi tới, Kim Nguyên đỉnh thoạt nhìn cực kỳ thành khẩn:
- Tống sư, là ta không đúng, nếu không... Ta để ngươi đá hai cước!
Nói xong mở chân vạc ra, như là tách chân.
- Phốc!
Tống Hiên lần nữa phun ra máu tươi.
Ngươi có cọng lông ah, để ta đá...
Lại nói, ta đường đường Danh Sư chuẩn bát tinh, bị đá chỗ hiểm, sau đó lại để cho người ta dang chân chờ đá...
Mặt còn cần hay không?
- Trương Huyền, ngươi ngang nhiên cướp ngục, bỏ qua trừng phạt cùng quy tắc của Danh Sư, không biết lễ phép, giật dây vũ khí ra tay với ta, ta nhất định sẽ như thực chất báo lên chuyện ngày hôm nay...
Vẻ mặt Tống Hiên dữ tợn, vung tay tránh thoát Trương Huyền nâng.
- Như thực chất báo lên?
- Không sai!
Tống Hiên cắn răng.
- Vậy được rồi! Kim Nguyên đỉnh, giao vị Tống sư này cho ngươi, chiếu cố thật tốt...
Trương Huyền xua tay.
- Được rồi!
Kim Nguyên đỉnh cực kỳ hưng phấn, chân vạc thô to nâng lên, xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ đá ra.
- Ngươi...
Tống Hiên nhoáng một cái, theo bản năng lui về sau hai bước, đang muốn vận chuyển chân khí, cùng đối phương cá chết lưới rách, liền nghe trên bầu trời có Thánh thú kêu to, vang tận mây xanh, ngay sau đó nhìn thấy một đoàn hỏa vân từ đằng xa bay tới.
- Là Thánh thú Thánh Vực lục trọng, Hỏa Vân Thánh Điểu!
Con ngươi của Tống Hiên co rụt lại, như nghĩ tới điều gì, cực kỳ kích động:
- Là... Diêu Mạn Thiên Diêu sư của iên minh đế quốc!
- Diêu Mạn Thiên?
Trương Huyền cau mày, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, nhìn sang phương hướng hỏa vân.
Trên lưng Hỏa Vân Thánh Điểu, quả nhiên đứng một bóng người, là nữ tử, khoảng bốn mươi tuổi, một thân tố y, dung mạo không tính quá đẹp, kém hơn Vệ Nhiễm Tuyết không ít, nhưng khí chất cao nhã, cho người ta một loại cảm giác xuất trần thoát tục, tựa như tiên tử.
Nhất là huy chương Danh Sư trước ngực, tám ngôi sao lóe lên, dưới ánh mặt trời cực kỳ loá mắt.
- Danh Sư bát tinh?
Lại là một vị Danh Sư
bát tinh!
Cũng nói rõ, thực lực thấp nhất cũng đạt đến Thánh Vực lục trọng Lĩnh Vực cảnh, cường giả vô địch chân chính!
Trong lúc khiếp sợ, Hỏa Vân Thánh Điểu liền đến trên đỉnh đầu, thân thể vị Diêu sư này nhoáng một cái, từ trên lưng thú bay xuống, giẫm lên hư không từng bước đi tới.
- Tại hạ Danh Sư bát tinh hạ phẩm của liên minh đế quốc… Diêu Mạn Thiên, phụng lệnh tổng bộ đến đây điều tra sự tình Cẩu đường chủ bị giết, Thanh Nguyên đế quốc Ngô phó đường chủ có đó không?
Còn chưa tới trước mặt, thanh âm trang nhã liền vang lên.
- Điều tra Cẩu đường chủ bị giết?
Sửng sốt một chút, Trương Huyền bừng tỉnh.
Mình xông đường thành công, Cẩu đường chủ xin tổng bộ một lần, phái chuẩn bát tinh Tống Hiên tới, về sau Cẩu đường chủ chết, lại chết mấy vị Danh Sư thất tinh, dính dáng quá lớn, Ngô sư cũng xin một lần.
Lần này Tiềm Xung đế quốc cũng không cách nào làm chủ, bẩm báo đến liên minh đế quốc, mời vị này tới.
Bởi vì chênh lệch thời gian, hai người ngồi Thánh thú phi hành tốc độ đều rất nhanh, vượt qua khoảng cách ngọc bài đưa tin bình thường có thể đưa tin, cho nên ở giữa cũng không biết nhau.
- Danh Sư thất tinh của Tiềm Xung đế quốc… Tống Hiên, gặp qua Diêu sư!
Tiến về phía trước một bước, Tống Hiên vội vàng ôm quyền.
Danh Sư chuẩn bát tinh, chỉ là thuyết pháp của dân gian, một loại kính sợ cùng tôn trọng cường giả, trên thực tế còn thuộc về phạm trù thất tinh, là một vị Danh Sư thất tinh.
- Lần trước ta đi Tiềm Xung đế quốc giảng bài, gặp qua ngươi...
Diêu Mạn Thiên xoay người lại, hơi nghi hoặc:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Vết thương trên người...
Lấy nhãn lực của nàng, lập tức nhìn ra dưới háng đối phương bị thương.
Đường đường Danh Sư chuẩn bát tinh, cường giả Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, làm sao lại bị thương ở nơi này?
- Bẩm báo Diêu sư, tại hạ phụng lệnh tổng bộ, đến đây điều tra sự tình xông đường, kết quả vừa đến liền phát hiện không chỉ Cẩu đường chủ, Điền Thanh phó đường chủ bị người giết, ngay cả Hoàng đế đế quốc Sở Thiên Hành cũng bị người chém giết. Hung thủ giết người bỏ trốn không có bắt được... Bất quá đồng bọn giúp hắn hành hung không có chạy, dựa theo quy củ của Danh Sư đường, xử quyết ở trước mặt mọi người! Ai biết vị Trương Huyền Trương sư này, không những không tuân thủ quy định, ngược lại cướp người, phạm thượng, đánh ta trọng thương...
Tống Hiên nhanh chóng nói rõ chi tiết một lần:
- Xin Diêu sư làm chủ!
- Cướp người? Đả thương ngươi?
Diêu Mạn Thiên nhíu mày, nhìn về phía Trương Huyền: