Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mong chỉ giáo (2)


trước sau

Như vậy coi như mình muốn thi triển những phương pháp khác, cũng bị chèn ép không có cách nào.

Bàn tay vạch một cái, chân khí sôi trào, giữa hai người giống như nhiều hơn một sông lớn.

Hắn không có thi triển không khí ngưng trệ, mà vận dụng chân khí của mình.

Dù chỉ dùng không đến một phần mười uy lực, nhưng cũng không phải người bình thường có thể ứng phó.

Khí tức sôi trào, giống như trong đại điện nhiều hơn một dải lụa màu bạc, để cho người ta hoa mắt, khó mà phân biệt.

- Cái này...

Lưu Sùng Tân đã tỉnh lại, nuốt ngụm nước bọt, yết hầu phát khô.

Trước đó, hắn vẫn cảm thấy là đối phương vận khí cứt chó, mới đánh bại mình, cực kỳ không phục...

Nhìn thấy giờ mới hiểu được, vừa rồi đối phương muốn động thủ mà nói, chỉ một chiêu này, liền chống lại không được!

- Đến hay lắm!

Hưng phấn hí dài một tiếng, hai tay Mã Minh Hải xoa một cái, chập ngón tay làm kiếm, điểm tới.

Tê lạp!

Một đạo kiếm mang gào thét mà ra, thời gian nháy mắt liền xé chân khí thành hai nửa.

- Kiếm ý thật mạnh!

Ánh mắt của Trương Huyền sáng lên.

Giao chiến với cao thủ, có không ít, nhưng chưa bao giờ thấy qua kiếm ý thuần túy như vậy, đã có thể đuổi kịp một phần năm của hắn!

Không hổ là cao thủ của Tiềm Xung đế quốc, vừa ra tay, liền không tầm thường.

Ngón trỏ, ngón giữa cùng nổi lên, nhẹ nhàng bóp một cái, liền kẹp lấy kiếm khí, ngón tay xoay chuyển, bắn về phía đối phương.

- Nắm kiếm khí hung mãnh như vậy?

Con ngươi vị Tôn huynh vừa rồi kia co rụt lại.

Chiêu này của đối phương cử trọng nhược khinh, dù kiếm khí của Mã Minh Hải, đâm thủng chân khí trường hà, uy lực yếu bớt, cũng không phải người bình thường có thể nắm, lực chú ý, lực lượng, thậm chí kiếm pháp, cũng phải có trình độ cực mạnh mới được!

Xem như hắn, cũng làm không được.

Trương Huyền này, chẳng lẽ thật sự là giả heo ăn thịt hổ, thoạt nhìn rất bình thường, trên thực tế lại là cao thủ trong cao thủ?

- Lợi hại, nhìn ngươi có thể tiếp được chiêu này của ta hay không...

Thấy kiếm khí của mình bị đối phương tiếp được, thậm chí phản kích tới, Mã Minh Hải không có sợ hãi, ngược lại hưng phấn con mắt tỏa ánh sáng, lần nữa thét dài, kiếm khí lan tràn, chung quanh thân thể giống như lập tức trôi lơ lửng vô số thanh kiếm, chừng mấy trăm chuôi, lít nha lít nhít, che khuất bầu trời.

Đây đều là kiếm khí hội tụ thành, cũng không phải thực chất, nhưng nếu mặc cho đâm vào trên thân, đồng dạng có khả năng đâm thủng da, để cho người ta bị thương nặng.

- Là Thiên Phong Kiếm Hải!

- Không sử dụng kiếm, liền ngưng tụ ra nhiều kiếm ý như vậy, sử dụng vũ khí còn sẽ mạnh bao nhiêu?

- Kiếm khí tung hoành, uy hiếp bát phương, ta khẳng định là ngăn không được...

...

Tất cả tài tuấn ở đây đều nghiêm túc.

Tiềm Xung đế quốc nắm giữ Kiếm Trì, bởi vậy đi ra cao thủ, đối với kiếm đều có lý giải đặc thù.

Trong Kiếm Trì, truyền thừa rất nhiều kiếm thuật, một trong những kiếm chiêu lợi hại nhất, chính là Thiên Phong Kiếm Hải này, thi triển một chiêu, kiếm khí tràn ngập, căn bản không có cách nào phòng ngự.

Giống như đám người khiếp sợ, Trương Huyền cũng có chút kinh ngạc.

Thời gian nháy mắt, thi triển ra nhiều kiếm khí như vậy, thực lực quả nhiên mạnh mẽ, mặc dù so
với mình còn kém rất xa, nhưng so với Trịnh Dương, Vương Dĩnh, Lưu Dương...

Ách, đồng cấp, Tôn Cường khẳng định là không thể chiến thắng!

Nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không tránh né, đột nhiên há miệng khẽ hấp.

Rầm!

Kiếm khí bay lên đầy trời, lập tức bị tụ lại, thẳng tắp tụ tập vào trong miệng.

- Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Thời gian nháy mắt, kiếm khí liền bị nuốt vào trong bụng.

- Cái này...

Mọi người chung quanh đều dọa đến sắc mặt trắng nhợt.

Nhiều kiếm khí như vậy, trốn cũng không kịp, tên này nuốt...

- Trả lại cho ngươi!

Khiếp sợ còn không có kết thúc, Trương Huyền nuốt kiếm khí xong, hô khẽ một tiếng, vô số kiếm khí từ trong bụng hắn tạo thành một chuôi đoản kiếm hoàn toàn do chân khí hình thành, nương theo thanh âm, thẳng tắp đâm tới Mã Minh Hải.

Đoản kiếm đón gió dài ra, lớn khoảng một trượng, còn chưa tới trước mặt, liền xé rách không khí, tựa hồ muốn nghiền nát người.

- Ah...

Không nghĩ đối phương còn có chiêu này, sắc mặt của Mã Minh Hải trắng nhợt, thời gian nháy mắt, lực lượng trong cơ thể liên tục tăng lên, cũng không còn cách nào áp chế.

Bành!

Liên tục lui về sau vài chục bước, ống tay áo ở dưới kiếm phong vỡ vụn thành từng mảnh.

Khôi phục lại ngụy Xuất Khiếu cảnh, mới ngăn được công kích, dù vậy thân thể cũng đau sắp xé rách ra, quần áo cùng bị cởi sạch, mất hết mặt mũi.

- Ngươi rất mạnh...

Hít sâu một hơi, đang muốn tiếp tục đè xuống tu vi, thi triển ra tuyệt chiêu lợi hại nhất tiếp tục chiến đấu, liền nghe một thanh âm vang lên:

- Được rồi, ngươi không phải đối thủ của Trương sư!

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhạc đường chủ khoát tay áo.

- Vâng!

Thở ra một hơi, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng cũng biết đường chủ nói không sai, hắn đồng cấp chỉ sợ thật không cách nào chiến thắng thanh niên trước mắt.

- Trương sư thực lực mạnh mẽ, mọi người rõ như ban ngày, được rồi, tỷ thí đến đây kết thúc...

Khoát tay áo, Nhạc Nhất Toàn cực kỳ buồn bực.

Vốn nghĩ, mượn tay mọi người, dạy bảo gia hỏa này một chút, nằm mơ cũng không nghĩ đến, không những không thể toại nguyện, ngược lại để đối phương ra danh tiếng...

- Như vậy coi như thôi? Bắt nạt ta xong liền không sao? Làm gì có chuyện ngon ăn như thế!

Mí mắt nhấc lên, Trương Huyền ngắt lời hắn, thanh âm càng ngày càng vang, chấn toàn bộ đại điện ong ong vang vọng.

- Thanh Nguyên đế quốc Trương Huyền, muốn khiêu chiến Tiềm Xung đế quốc Nhạc đường chủ một chút, mong được chỉ giáo!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện