Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tháp Ngôn Cổ Thư (2)


trước sau

- Ngươi lưu vị trí giúp ta, ta đi chuẩn bị một chút, trước đấu giá hội sẽ chạy tới!

Bây giờ cách trời tối còn rất lâu, vừa vặn đi Sinh Tử lôi đài nhìn một chút, có thể kiếm được một ngàn viên hay không.

- Vâng!

Lão giả nhẹ gật đầu, phái người an bài.

- Đi thôi!

Xử lý xong bên này, Trương Huyền không nói thêm lời, gọi Trương Cửu Tiêu một tiếng, để hắn dẫn đường đi tới lôi đài.

Lôi đài ở bên trong nhất của chợ đen, trước khi vào liền bị kiểm tra thực lực kỹ càng, cho lệnh bài đại biểu cấp bậc, lúc này mới đi vào bên trong.

Nhìn thấy Trương Huyền đã đạt đến Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, Trương Cửu Tiêu không khỏi im lặng.

Tốc độ tiến bộ của tên này, nói thật để hắn có chút phát điên.

Lần thứ nhất gặp, vẫn chỉ là Thần Thức cảnh, thời gian vài ngày đạt đến Nguyên Thần cảnh trung kỳ, tương đương hắn...

Một canh giờ trước chiến đấu với đám người Nhạc đường chủ, cấp bậc không biến, hiện tại đã đột phá...

Từ trước đến nay, đều cảm thấy mình là thiên tài, nhìn thấy đối phương tiến bộ, mới hiểu được... kém thực sự quá nhiều.

Căn bản không phải một cấp bậc.

- Ta cũng là tích lũy đủ rồi, vừa mới đột phá...

Thấy bộ dáng hắn bị đả kích, Trương Huyền an ủi.

- Tích lũy đủ...

Nghe nói như thế, Trương Cửu Tiêu càng bị đả kích.

Người khác tích lũy đều là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm...

Lấy mười năm làm đơn vị, cái tên này lại là... một ngày, hai ngày...

Không cách nào so sánh được.

- Được rồi, hắn là Thiên Nhận Danh Sư...

Rầu rĩ một hồi, sau đó liền thoải mái.

Nếu Thiên Nhận Danh Sư cũng giống như hắn, dần dần từng bước, làm sao có thể được ông trời công nhận?

- Hai vị, hai người các ngươi ai tham gia thi đấu lôi đài?

Đang cảm khái, một thanh niên bộ dáng quản gia đi tới.

- Ta...

Trương Huyền gật đầu.

- Ừm, vậy thì tốt, hiện tại ta nói rõ quy tắc cùng yêu cầu của thi đấu lôi đài một chút, muốn tham gia, trước phải giao nộp hai viên Tinh Nguyên thượng phẩm làm phí báo danh! Thời điểm tỷ thí, vũ khí, ám khí… nhất định phải do đấu trường cung cấp, không cho phép tự mình mang theo... Đây cũng là vì công bằng!

Thanh niên giải thích.

- Ừm!

Trương Huyền gật đầu.

Không cho phép mang theo vũ khí, trước đó hắn liền đoán được, nếu không, mang cái vũ khí lợi hại, căn bản không có cách nào chống lại, tới bao nhiêu chết bao nhiêu, cái gọi là cược mệnh, liền không còn ý nghĩa.

- Mặt khác, sau khi thắng liền năm tràng, sẽ có người bắt đầu phiên giao dịch, bởi vì dính dáng tiền đặt cược, trừ khi đánh gần chết hoặc tàn phế, nếu không không cho phép chủ động nhận thua, điểm ấy phải chuẩn bị tâm lý!

Thanh niên tiếp tục nói.

- Gần chết hoặc tàn phế?

Trương Huyền nhíu mày.

Điểm ấy trước đó Trương Cửu Tiêu chưa nói.

- Vâng, bắt đầu đánh cược, dính dáng rất lớn, nếu như chiến thắng dễ dàng, hay cố ý nhận thua, là một xung kích lớn với uy
tín của phường thị chúng ta! Cho nên một khi phát hiện chủ động nhận thua, hoặc cố ý nhận thua, sẽ nghiêm trị không tha!

Thanh niên nói.

- Rõ ràng!

Trương Huyền gật đầu.

Mặc dù không quá đồng ý cái quy củ này, nhưng cũng biết, không chuẩn mực như vậy mà nói, người người đánh giả, cái lôi đài này liền không có ý nghĩa tiếp tục nữa.

Khẳng định cũng không có khả năng dẫn tới vô số người điên cuồng đặt cược.

- Được rồi, chỉ như vậy, ngươi muốn tỷ thí mà nói, hiện tại ta báo danh cho ngươi, không tỷ thí, mời đến khán đài!

Nên nói đã nói hết, thanh niên dặn dò.

- Ừm!

Trương Huyền nhẹ gật đầu, lấy ra hai viên Linh Thạch giao phí báo danh, sau đó đưa cả không gian giới chỉ cho Trương Cửu Tiêu.

- Giúp ta đặt cược, mỗi một lần đều cược hết, mua ta thắng...

- Được!

Trương Cửu Tiêu gật đầu.

Đối phương tới, chính là vì kiếm Linh Thạch, đặt cược như thế nào đương nhiên biết rất rõ ràng.

Bàn giao xong, hắn được thanh niên đưa đến khán đài, Trương Huyền thì được dẫn tới phòng chuẩn bị.

Ầm ầm!

Đi ngang qua khán đài, Trương Huyền nhìn vào trong một cái, trên đài vừa vặn có người đang chiến đấu, chân khí xao động, phát ra nổ vang kịch liệt, vô số người hưng phấn gào thét, để cho người ta nhiệt huyết tăng vọt.

- Xé hắn, xé hắn!

Từng tiếng gào thét vang lên.

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào lôi đài, lập tức nhìn thấy một trung niên nhân mặc thiết giáp gào lên một tiếng, giơ lên một người khiêu chiến.

Người trung niên này rất lớn, cao chừng hai mét, giơ người khiêu chiến lên, như bắt một con gà.

Tê lạp!

Hắn gào lên một tiếng, xé đối thủ thành hai nửa, máu tươi rơi vãi đầy đất.

Trương Huyền nhíu mày, nắm đấm căng thẳng.

Cùng người chiến đấu qua vô số trận, còn là lần đầu tiên nhìn thấy cuồng bạo như vậy, quả thực coi nhân mạng như trò đùa.

Trước đó, nhìn thấy bán ra đủ loại thương phẩm, còn cảm giác nơi này không khác phường thị khác quá nhiều, nhìn thấy một màn này mới biết được, chợ đen là chợ đen...

Mạng người ở đây không đáng tiền, trừ khi nắm giữ thực lực vượt qua những người khác.

Nếu không sẽ chết ở trên đài.

Khó trách Trương Cửu Tiêu chỉ chiến đấu năm trận liền lui, lực trùng kích tâm lý thực sự quá lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện