Thanh niên lộ ra vẻ sợ hãi.
Thực lực vị trước mắt này, hắn rất bội phục, nhưng đối phương tàn bạo cũng làm hắn cực kỳ sợ hãi.
Không chỉ hắn, những người khác thấy vị này đi ra, cũng cực kỳ cảnh giác.
- Cút!
Đi tới vị trí góc tường, nhìn về phía hai thanh niên đang tu luyện, Hồng Dương mắng.
Hai người kia thở mạnh cũng không dám, xoay người rời đi.
Rầm!
Hồng Dương ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược ném vào miệng, khí tức trên người tựa như sôi trào.
Hắn ngồi xuống, đám người thở phào nhẹ nhõm, người xung quanh lặng lẽ lui về phía sau, để ra một mảnh trốnglớn.
- Vậy mà cũng là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ...
Đối phương tu luyện, Trương Huyền liền nhìn ra tu vi.
Cũng giống như mình, đều là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ.
Bất quá, cấp bậc giống nhau, sát lục chi khí trên người đối phương nặng nề mạnh mẽ, còn không có chiến đấu, liền cho người ta một loại cảm giác áp bức nồng đậm.
Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, đang định nhìn thực lực của đối phương, đến cùng cao bao nhiêu, Hồng Dương liền ngẩng đầu lên, nhìn lại.
- Cảm ứng thật mạnh...
Ánh mắt hắn run lên.
Không hổ là tồn tại liên tục chiến thắng mười vị Thập Chiến Vương, loại lực cảm ứng này, cường đại đến đáng sợ.
Nhìn chăm chú, liền có thể từ trong nhiều người như vậy, nhận ra phương hướng, cũng xác định vị trí, loại giác quan thứ sáu này, muốn đánh lén chém giết hắn, có thể nói đã không có khả năng.
- Sống chết trước mắt, đối với người có tác dụng rèn luyện rất lớn, mặc dù đối phương là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, nhưng Danh Sư nửa bước Xuất Khiếu cảnh, chỉ sợ cũng chưa chắc có khả năng chống lại.
Thậm chí... nhốt cùng Chiến Sư đồng cấp ở trong một cái lồng, sống sót cũng nhất định là hắn!
Âm thầm gật đầu.
Một người mạnh mẽ hay không, cũng không chỉ có thực lực, cảm ứng nguy hiểm cũng cực kỳ trọng yếu.
Thật giống như lực lượng của trâu mạnh hơn sói rất nhiều, nhưng đặt ở trong một gian phòng, chết khẳng định là cái trước.
Hồng Dương này như một con sói, thậm chí như một con mãnh hổ đói bụng, một khi gặp gỡ con mồi, sẽ lập tức phóng thích răng nanh sắc bén, để cho người ta khó mà ngăn cản.
- Mới tới, cút sang một bên... Nơi này có địa phương ngươi ngồi sao?
Đang âm thầm phỏng đoán, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Giương mắt nhìn lại, chính là một trong hai thanh niên mới vừa rồi bị Hồng Dương đuổi đi, không có chỗ ngồi, liền trút giận lên đầu mình.
- Nơi này có khắc tên của ngươi?
Trương Huyền không có đứng dậy, thản nhiên nói.
Hồng Dương nói một câu dọa đến không dám ngồi, nhìn thấy mình là nhân vật mới, liền xông lại...
Điển hình lấn yếu sợ mạnh!
- Ồ? Hiện tại nhân vật mới rất ngưu bức ah!
- Tiễn Húc, hình như ngươi không có lực uy hiếp gì a!
Thấy gia hỏa mới tới không những bất động, còn đáp trả một câu, đám người vốn tu luyện, tất cả đều mở mắt, giống như trêu tức nói.
- Khắc tên của ta? Hắc hắc, ngươi đã muốn, hiện tại ta liền để ngươi khắc lên!
Thanh niên tên Tiễn Húc cũng không nghĩ tới một người mới, sẽ dám đối nghịch với hắn, híp mắt lại, nhếch miệng hừ một cái, lời còn chưa dứt, lòng bàn tay chẳng biết lúc nào đã nhiều ra một cây chủy thủ, ghim tới cái trán của Trương Huyền.
Tốc độ cực nhanh, không có chút do dự nào, thật giống như đâm không phải người,
mà là một nhánh cây.
Một khi bị đâm trúng, đầu tất nhiên nứt toác, tử vong tại chỗ.
- Một lời không hợp liền giết người?
Trương Huyền có chút không vui.
Nếu như là sinh tử đại thù, tàn nhẫn như vậy thì thôi, chỉ bởi vì mình không nhường chỗ, liền trực tiếp động thủ, xem mạng người như trò đùa...
Không khỏi quá độc ác đi!
Ngón tay nâng lên, nghênh đón tiếp lấy.
Đinh!
Gảy ở trên sống lưng của dao găm, Thánh Khí hạ phẩm bị cắt thành hai đoạn.
- Nguyên lai có chút thực lực, khó trách dám lớn lối như vậy!
Một chỉ bắn đoạn vũ khí, Tiễn Húc sửng sốt một chút, sau đó đầu lưỡi liếm môi, lộ ra vẻ hưng phấn.
Còn tưởng rằng là gà yếu, có thể tùy ý nắm bóp, hiện tại xem ra không có đơn giản như vậy.
Xì xì xì xì...
Cũng không thấy hắn có động tác dư thừa gì, chẳng biết lúc nào trong lòng bàn tay nhiều ra mấy cây chủy thủ, nhắm ba đường bay tới.
Thượng lộ con mắt, trung lộ trái tim, hạ lộ nhắm về phía dưới đùi của Trương Huyền.
Một chiêu này, vừa hung ác vừa nhanh, đổi lại Nguyên Thần cảnh hậu kỳ bình thường, dù là thiên tài như Trương Cửu Tiêu, chỉ sợ cũng rất khó né tránh, bị ám sát chết ngay tại chỗ.
- Lợi hại!
Thấy đâm ra nhiều công kích như vậy, trước đó không có bất kỳ báo hiệu, Trương Huyền nhịn không được gật đầu.
Không hổ là gia hỏa trải qua sinh tử, kỹ thuật giết người rất cao, tu luyện lô hỏa thuần thanh, ba đường thượng trung hạ, mặc kệ chặn nơi nào, cũng sẽ bị hai nơi khác công kích, vô cùng nguy hiểm.
Bất quá đối với Trương Huyền, loại công kích này không có hiệu quả.
Bàn tay nhẹ nhàng vạch một cái, ở giữa không trung vạch ra nửa vòng tròn, ba thanh dao găm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, không ngừng nhảy lên, giống như cá bị bắt sống.
- Ngươi để cho ta có hứng thú rất lớn...
Thấy lần công kích thứ hai vẫn bị đối phương chặn lại, hơn nữa hời hợt như vậy, con mắt của Tiễn Húc hiện lên sát cơ, đang muốn động thủ, liền nghe trong đại sảnh có một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
- Nguyên Thần cảnh hậu kỳ Trương Huyền, bắt đầu thi đấu lôi đài, đối chiến đồng cấp Mạnh Phục Hưng!
- Đến ta...
Không tiếp tục để ý đối phương, Trương Huyền đứng dậy, đi về phía lôi đài.
- Ha ha, chọc ta còn muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!
Thấy hắn muốn đi, bàn tay của Tiễn Húc lắc một cái, lại hai thanh dao găm thẳng tắp bắn tới giữa lưng Trương Huyền, tiếng gió rít gào, hàn khí đâm thẳng làn da.