Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đấu trong lồng (2)


trước sau

Đánh không lại, thủ đoạn bảo mệnh của bọn họ vẫn phải có, chạy trốn cũng không thành vấn đề.

- Còn có vấn đề gì không?

- Không còn... Đúng rồi, Triệu sư, không biết đảo hoang của chúng ta ở nơi nào? Phạm vi lớn bao nhiêu? Ngươi nói Thánh thú cùng bẫy rập là cấp bậc gì?

Một vị Danh Sư nói.

- Đây đều là bí mật, tự các ngươi tới tìm tòi mới có thể biết, được rồi, nếu như không còn vấn đề, hiện tại liền xuất phát! Còn nữa, là giữa các ngươi không cho phép đưa tin, một khi phát hiện, cũng sẽ đào thải!

Triệu Hưng Mặc nhẹ gật đầu:

- Đừng nghĩ gian lận, chui sơ hở của quy tắc, ta đã dám nói như vậy, toàn bộ tình huống của đảo tự nhiên rõ rõ ràng ràng!

- Vâng!

Mọi người đồng thời gật đầu.

- Nhạc đường chủ, để bọn hắn lên đường đi!

Thấy tất cả mọi người rõ ràng quy tắc, Triệu Hưng Mặc không nói thêm lời, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhất Toàn.

- Ừm!

Nhẹ gật đầu, Nhạc đường chủ vẫy tay một cái, trên bầu trời bay tới hơn ba mươi Thánh thú phi hành, phía trên đều có một võ giả, đưa tới đồ vật che mắt, mang bọn hắn lên lưng thú.

Đồ vật che mắt này, giống như ở chợ đen, một khi bịt kín, không chỉ con mắt không nhìn thấy, thần thức cũng không cách nào phóng ra ngoài, ở dưới đối phương dẫn dắt, lập tức nghe được một tiếng hét dài, Thánh thú lăng không bay lên.

Không biết bay bao lâu, thân thể nhoáng một cái, bàn chân của Trương Huyền lần nữa rơi trên mặt đất, lấy đồ vật che mắt xuống, lập tức phát hiện đã đi tới một khu rừng rậm rạp, bốn phía trống trải, không có bất kỳ ai.

Xem ra che mắt, không chỉ để cho đám người mình không biết đi nơi nào, càng tìm không thấy đồng bạn, không cách nào hợp tung liên hoành.

Bởi vậy, muốn thông qua khảo hạch, chỉ có thể dựa vào mình.

- Thực lực của Trương Cửu Tiêu tiến bộ, đạt đến Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, lại thêm đoạn đường này có chỉ điểm của ta, đối với lĩnh ngộ chiến đấu cùng thực lực, đều có tiến bộ rõ ràng...

Chỉ cần không gặp đám người Mã Minh Hải, vấn đề sẽ không lớn!

Đấu vòng loại nghe tàn khốc, trên thực tế cũng là có tính nhắm vào.

Thực lực quá yếu tự nhiên không kiên trì nổi, nhưng đạt tới loại tu vi như hắn, căn bản không cần sợ hãi bất luận kẻ nào.

Dù thực lực của Trương Cửu Tiêu kém hắn rất nhiều, nhưng bất kể nói thế nào cũng là con em đại gia tộc, càng tiếp nhận chỉ điểm của mình...

Chỉ cần không gặp quá biến thái, hẳn là nhẹ nhõm ứng đối, chí ít chạy trốn không thành vấn đề, không cần lo lắng.

Không suy nghĩ nhiều, thân thể nhoáng một cái, rơi vào ngọn cây, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện cây cối lít nha lít nhít, nhìn không thấy cuối, không biết bao xa, thật giống như không phải một hòn đảo, mà là một sơn mạch.

- Đây là đảo hoang? Thật là quá lớn đi...

Trong lòng hoảng sợ.

Thực lực của hắn bây giờ, cũng không nhìn thấy phần cuối, đến cùng lớn bao nhiêu? Năm trăm dặm? Một ngàn dặm? Thậm chí... Ba ngàn dặm? Đảo lớn như thế, để lên chừng ba mươi người, trong vòng ba ngày phải bắt lấy, hơn nữa đào thải...

Quả nhiên không có đơn giản như vậy.

Xem ra làm sao tìm được đối thủ, cũng là một loại khảo nghiệm.

- Đảo lớn như thế, làm sao kiếm được?

Từ
trên ngọn cây rơi xuống mặt đất, Trương Huyền nghi ngờ.

Thần trí của hắn, bởi vì tu luyện Thiên Đạo công pháp, đạt đến phạm vi 2500 mét, vượt xa người bình thường 400 lần, hòn đảo này lớn như thế, coi như thực lực của Triệu Hưng Mặc rất mạnh, cũng không có khả năng nhìn hết!

- Trước mặc kệ, gặp được tu luyện giả, trực tiếp đào thải...

Nghĩ một lát không nghĩ ra, Trương Huyền không nghĩ nhiều nữa.

Trong khoảng thời gian này liên tục tiến bộ, coi như không sử dụng vũ khí, sức chiến đấu cũng có thể so với Lĩnh Vực cảnh sơ kỳ, gặp được Danh Sư khảo hạch, nhìn xem không vừa mắt, trực tiếp đào thải, không cần lo lắng cái gì, trái lại hẳn là những người khác sợ hãi chạm mặt hắn mới phải.

Dọc theo sơn mạch đi một hồi, biết chẳng có mục đích như vậy, khả năng chạy một ngày cũng không thấy người, cổ tay khẽ đảo, một cái la bàn xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Thân là Trận Pháp sư, thứ này là thiết yếu, dù chưa hề dùng qua, nhưng trên người cũng chuẩn bị mấy cái, cấp bậc cũng không tính quá thấp.

- Cái hướng kia linh khí rất nồng đậm... hẳn là trung tâm hòn đảo, đi qua nhìn một chút!

Tìm đúng phương hướng, mũi chân của Trương Huyền điểm một cái, nhanh chóng vọt lên phía trước.

Nơi này bốn phía đều là Thánh thú, một khi bay lên, rất dễ dàng bị người xem như bia ngắm, coi như thực lực của hắn mạnh, cũng không nguyện ý làm chim đầu đàng.

Rống!

Đi không bao xa, một tiếng gào thét vang lên, lập tức nhìn thấy một con Hổ Cốt Thú to lớn lao đến.

Gia hỏa này cũng giống như mình, cũng là Nguyên Thần cảnh, còn chưa tới trước mặt, liền cho người ta một loại cảm giác uy áp trên linh hồn, dường như tuỳ tiện liền có thể xé nát tu luyện giả.

- Cái này cũng là dược liệu...

Ánh mắt sáng lên.

Hắn không đi tìm đám Thánh thú này phiền phức thì thôi, gia hỏa này lại dám xông lại, Trương Huyền lật tay đánh xuống.

Đùng chít chít!

Hổ Cốt Thú xông tới, thân thể lập tức cứng ngắc, tựa như bị giam cầm, động một cái cũng không thể động, trong con mắt thật to cực kỳ hoảng sợ.

- Trách ngươi số mệnh không tốt, gặp phải ta...

Ngón tay uốn lượn, đang muốn giết chết, lột da lấy xương, ngưng luyện ra một chút dược liệu, bầu trời đột nhiên chấn động, một thanh âm truyền tới.

- Trương Cửu Tiêu, ngọc phù vỡ vụn, cái thứ nhất đào thải, còn lại... ba mươi hai người!

- Cái gì? Trương Cửu Tiêu... Bị đào thải?

Trương Huyền sững sờ, trên mặt đều là vẻ khó tin.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện