Mọi người đi vào nơi này, đều lo lắng bị đào thải, hoặc là đi đào thải người khác, gia hỏa kia lại trực tiếp ngồi ở chỗ này tu luyện, hơn nữa nhìn bộ dáng, đã tới thời gian rất lâu, khó trách để hắn nghi ngờ.
- Hắn là thiên tài của Tiềm Xung đế quốc, cũng am hiểu kiếm thuật... Ta bắt lấy Mộ Vân kiếm mới biết được đây là địa phương nào, hắn khả năng vừa tiến vào liền biết!
Rất nhanh thì kịp phản ứng.
Đối phương là người Tiềm Xung đế quốc, Kiếm Trì này khẳng định đã sớm tới qua, tìm được nơi này cũng không khó.
Ầm ầm!
Trong âm thanh cảm khái, chỉ thấy Kiếm ý, kiếm khí bốn phía không ngừng hội tụ, thời gian nháy mắt, khí tức cả người càng ngày càng mạnh.
Ông!
Mộ Vân kiếm ở bên người không thể kiên trì được nữa, nằm sấp trên mặt đất không ngừng run rẩy, dường như bị kiếm khí trong cơ thể hắn áp chế, không dám phản kháng.
- Là... Kiếm Đạo chân giải! Bảy trăm năm, không nghĩ tới lần nữa thấy được một vị!
Nhìn xem kiếm khí đầy trời, cùng trường kiếm trong tay thần phục, một lão giả tràn đầy kích động.
- Không phải Kiếm Đạo chân giải, Kiếm Đạo chân giải chân chính là Vạn Kiếm Quy Tông, hiện tại chỉ là thần phục, hẳn là... Nửa bước chân giải!
Một lão giả ở bên cạnh hắn nói.
- Không sai, là nửa bước chân giải!
Thế nhân chỉ biết kiếm pháp chia làm hai cấp độ Kiếm ý, Kiếm Tâm, lại không biết mặt trên còn có một Kiếm Đạo chân giải!
Lĩnh ngộ cảnh giới này, Vạn Kiếm Quy Tông, chỉ cần thực lực của kiếm không cao hơn mình, liền vô điều kiện nghe lời...
Lại một lão giả cảm khái:
- Người trước mắt, chỉ là để tu vi thấp hơn hắn thần phục, còn không có đạt tới vô điều kiện nghe theo mệnh lệnh... Hẳn chỉ là nửa bước!
- Coi như nửa bước, cũng rất lợi hại, chúng ta nghiên cứu lâu như vậy, không phải là vì cái này ư?
- Đúng vậy!
- Bảy trăm năm trước, thời điểm Khinh Minh kiếm Kỷ Linh Chân đột phá cảnh giới này, ta vừa vặn ở bên cạnh, chính mắt thấy kỳ tích này phát sinh... Không nghĩ tới, thọ nguyên gần hết, lại thấy được vị thứ hai!
- Kỷ Linh Chân, sau khi đột phá, dường như không có rời khỏi Kiếm Trì a?
- Không có, đi trung tâm Kiếm Trì, muốn có được Kiếm lão nhân truyền thừa... Chỉ tiếc, một mực không thành công, nhiều năm như vậy không thấy, cũng không biết còn sống hay không!
Đám người nghị luận ầm ĩ.
- Nửa bước chân giải?
Nghe mọi người đối thoại vào trong tai, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Bàn tay khẽ vỗ, Mộ Vân kiếm nằm sấp trên mặt đất lập tức cảm thấy áp lực biến mất, giãy dụa bay lên, dường như tràn đầy hoảng sợ cùng sợ hãi.
Kiếm Đạo chân giải, lĩnh ngộ kiếm vượt qua Kiếm Tâm cảnh, đối với kiếm linh mang theo áp bức trời sinh, Mã Minh Hải này trẻ tuổi như vậy liền có thể lĩnh ngộ, không hổ là người có cơ hội đi vào Thánh tử điện, thiên tư vô song!
Trương Cửu Tiêu tới so sánh, còn kém một đoạn rất lớn.
Hô hô!
Kiếm khí đầy trời bị hấp thu trong cơ thể, Mã Minh Hải chậm rãi mở mắt.
Rầm!
Trong mắt như có kiếm khí tung hoành, bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra.
Tu vi của hắn, dù vẫn là ngụy Xuất Khiếu, không có trải qua lôi kiếp, nhưng so với trước đó hùng hồn không biết
bao nhiêu lần, coi như lôi kiếp tới, cũng có thể một kiếm đâm thủng.
- Trương Huyền?
Mã Minh Hải đứng dậy, hoạt động một chút, đang cảm thấy thoải mái, lập tức thấy được Trương Huyền ở cách đó không xa, con mắt lập tức híp lại.
Cái tên này, cùng hắn giao thủ qua, lúc ấy thi triển Thiên Phong Kiếm Hải cũng bị nuốt vào, thực lực cực mạnh.
Vốn định thi triển ra tuyệt chiêu đánh bại hắn, kết quả bị Nhạc đường chủ ngăn cản, chỉ có thể không giải quyết được gì.
Về sau, đối phương khiêu chiến Nhạc đường chủ, sử dụng khôi lỗi...
Dù đại hoạch toàn thắng, lại không có nghĩa là thực lực.
Nếu như mình không áp chế tu vi, lại thêm Kiếm Đạo vừa mới đột phá...
Đừng nói đánh bại đối phương, chém giết hẳn cũng sẽ không quá khó!
Mắt sáng lên, lộ ra cười lạnh:
- Coi như ngươi xui xẻo, ta mới vừa đột phá liền gặp gỡ, xem ra chỉ có thể trước đào thải ngươi...
Hô!
Nhẹ nhàng nhoáng một cái, đi tới trước mặt Trương Huyền, nhìn lại:
- Trương sư ngươi tốt, chúng ta lại gặp mặt!
- Đúng, lại gặp mặt!
Trương Huyền gật đầu.
- Mặc dù ta sợ hãi thán phục thực lực của ngươi, nhưng thực sự không tiện, chúng ta đang tiến hành thi vòng hai, dính dáng danh ngạch đi vào Thánh tử điện, cho nên... Là chính ngươi lấy ngọc phù ra, hay ta tự mình ra tay?
Mí mắt nhấc lên, Mã Minh Hải nhàn nhạt nhìn qua, mang theo giọng nói không cho người ta cự tuyệt:
- Tự mình lấy ra, ta có thể không ra tay, để ngươi ít chịu thống khổ, xuất thủ... Coi như quy tắc không thể giết người, nhưng chịu chút ngoại thương, thời gian ngắn không thể động đậy, vẫn có thể làm được! Ở đây không cách nào động đậy... Có thể bị Thánh thú giết chết hay không, ta liền không cách nào bảo đảm!
- Ngươi uy hiếp ta?
Trương Huyền lắc đầu.
- Ngươi có thể coi là uy hiếp, cũng có thể coi là... Thực lực mạnh hơn ngươi, nên áp bức ngươi!
Mã Minh Hải cười lạnh.
Trương Huyền cau mày:
- Chẳng lẽ... Thực lực mạnh liền có thể muốn làm gì thì làm?
- Không sai, thực lực mạnh, chính là có thể muốn làm gì thì làm!
Mã Minh Hải nhếch miệng.
Trước đó bị đối phương đánh bại, đã sớm khó chịu, bây giờ ở nơi này, không có những người khác nhìn thấy, không cần chú ý quy tắc Danh Sư, hoàn toàn có thể nhẹ nhõm nghiền ép, báo thù rửa hận.
Thuận tiện giúp Nhạc đường chủ hả giận!
- Tốt!
Thấy đối phương nói trực tiếp như vậy, Trương Huyền than thở, lật tay một cái, chân khí chảy xuôi, đẩy về phía trước:
- Ngươi đã quyết định như vậy, thật không tiện!