Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi bị bệnh mù màu sao? (1)


trước sau

Trương Huyền theo thói quen, là lần đầu tiên nhìn thấy thư tịch, sẽ thu vào Thiên Đạo thư viện, cho nên bây giờ hắn nhìn cũng không phải là nội dung hiện lên trên không, mà là thư tịch trong thức hải.

Giới thiệu vắn tắt còn tốt, điểm pháp quyết chân chính chảy qua trong óc thời, lập tức phát giác không đúng.

- Làm sao vậy?

Khôi Thánh nhìn qua hỏi.

Bộ pháp quyết này, là lão sư hắn tự mình sáng tạo, vô cùng cao thâm, thiên tài nắm giữ Minh Lý Chi Nhãn kỳ trước nhìn thấy, cũng chìm đắm trong đó không cách nào tự kềm chế, gia hỏa trước mắt này, trực tiếp cau mày, còn nói “có vấn đề”, có ý tứ gì hả?

- Cái này...

Trương Huyền xoay đầu lại, nhìn về phía Khôi Thánh:

- Tiền bối, ta muốn hỏi một chút, trong lịch đại Điện Chủ, có người hai mắt bị mù không?

- Mù?

Không biết hắn hỏi như vậy là dụng ý gì, Khôi Thánh nhíu mày:

- Đạo ý niệm này của ta chỉ phụ trách tiếp đón, khảo nghiệm nhân tuyển Điện Chủ, nhưng không biết hậu bối như thế nào.

Thời điểm hắn chết, sớm ở mấy vạn năm trước, lịch đại Điện Chủ đều là hậu bối, trừ khi thiên tài có Minh Lý Chi Nhãn đi vào, mới có thể tỉnh táo, còn những hậu bối này có mù hay không, hắn không rõ ràng.

- Như vậy... mạo muội hỏi một câu, con mắt của Bốc Thương cổ thánh tốt chứ?

Thấy hắn không biết, Trương Huyền mang theo chần chừ, hỏi lần nữa.

- Lão sư sáng lập Thánh Tử điện không lâu, liền trực tiếp rời khỏi... nhưng con mắt quả thực là mù!

Khôi Thánh dừng lại một chút nói:

- Bất quá người đi tìm phương pháp khôi phục, hẳn là có khả năng khôi phục...

- Khôi phục?

Trương Huyền cười khổ một tiếng:

- Ta cảm thấy rất khó, thậm chí không có khả năng!

- Vì cái gì?

Khôi Thánh nghi ngờ nhìn qua.

Trong Thánh Tử điện có rất nhiều sự tích cùng thư tịch liên quan tới Bốc Thương cổ thánh, nhưng đều cực kỳ quang minh, sự tình hai mắt mù có rất ít người biết được, bởi vậy không có truyền ra ngoài, gia hỏa trước mắt này làm sao biết được? Hơn nữa còn nói không thể nào khôi phục?

- Nguyên nhân ngay ở bộ Cửu U Thần Đồng này!

Trương Huyền than thở.

- Bộ đồng kỹ này, là phát huy lực lượng của Minh Lý Chi Nhãn, đồng thời đào ra tiềm lực của con người, thuộc về công pháp nhất đẳng, nhưng mỗi lần vận chuyển trận văn, đều sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho mắt, dần dà sẽ làm hai mắt người bị mù, không thuốc cứu chữa!

Thư viện phản hồi thiếu hụt, cái thứ nhất là sẽ làm hai mắt người mù, không cách nào cứu chữa.

Bất kể là người bình thường hay người tu luyện, tiềm lực lúc nào cũng cố định, sử dụng trận văn, kích phát lực lượng trong ánh mắt, thậm chí diễn sinh ra võ kỹ giết người... Đối
với con mắt là tổn thương cực lớn, thậm chí có một ít là vĩnh cửu.

Dù đan dược cao minh đến đâu, thủ đoạn cao minh đến đâu, cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Giống như một ít vận động viên đỉnh phong kiếp trước, tuổi thọ bình thường đều không quá dài, bởi vì bọn họ ở lúc còn trẻ, tiềm lực thân thể đã tiêu hao hết, sau này già rồi, các loại tổn thương sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng khó hưởng tuổi thọ như người thường.

Cửu U Thần Đồng, không chỉ tiêu hao con mắt, ngay cả thần kinh thị giác trong đầu đều tiêu hao hết, con mắt có thể đổi, có thể dùng dược vật trị liệu, nhưng một khi thần kinh chết héo, thật giống như tuổi thọ kết thúc, sẽ khó có phương pháp cứu chữa.

Chính bởi vì thấy được cái này, hắn mới phát giác, bộ công pháp này mặc dù tốt, lại có vấn đề rất lớn. Thậm chí có thể nói là thiếu hụt trí mạng!

Minh Lý Chi Nhãn vốn là ông trời trọng thưởng, nắm giữ công hiệu cực mạnh, một khi mù, tương đương với hao tổn thủ đoạn mạnh nhất, đừng nói thực lực, xem như tâm tính chỉ sợ cũng sẽ gặp phải trọng tỏa, khó có thể khôi phục. Nghe nói như thế, nhìn thấy thanh niên than thở, Khôi Thánh nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui:

- Bộ công pháp này, ta tu luyện mấy trăm năm, nhưng không cảm thấy tạo thành tổn thương với con mắt a? Đây là lão sư lưu lại, không nên suy diễn lung tung!

Không phải không tin, mà là hắn cũng tu luyện thời gian không ngắn, con mắt vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, không có xuất hiện bất kỳ khó chịu.

Có phải suy diễn lung tung, quá khoa trương hay không?

Lại nói, lão sư là ai?

Đệ tử thân truyền của Khổng sư, một trong mười đại hiền giả, chìm đắm võ kỹ cả đời, làm sao có thể có vấn đề, sẽ làm con mắt người mù? Thật như vậy mà nói, chẳng phải là đang hoài nghi lão sư?

Coi như hoài nghi, cũng không phải một Nguyên Thần cảnh nho nhỏ như ngươi nên làm a!

- Có phải suy diễn lung tung hay không, ta cẩn thận nói một lần, ngươi sẽ biết... Tiền bối tu luyện mấy trăm năm, nếu như không nhìn lầm, bộ Cửu U Thần Đồng này, hẳn là còn không có đạt tới tầng ba?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện