- Mau nhìn bên kia...
Trịnh Phi đột nhiên mở miệng.
Thuận theo phương hướng ngón tay của hắn, Lưu Lăng, Trang Hiền lập tức nhìn thấy được một thiếu nữ nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi, hai chân bắn ra giống như cung tiễn, đá tới một cây gậy gỗ có kích thước bằng miệng chén ở phía trước mặt.
Răng rắc!
Gậy gỗ vỡ thành hai đoạn.
- Thối công thật mạnh. Lực lượng này ít nhất phải có hơn bốn trăm ki-lô-gam. Hơn nữa không chỉ có như vậy, khi xoay người, giơ chân ra, phát lực, vặn hông... đều có động tác lưu loát. Nói rõ thiếu nữ này ở trên cước pháp ít nhất đã tu luyện lâu hơn bảy, tám năm. Bằng không, tuyệt đối không lợi hại như vậy!
Liếc mắt thoáng nhìn, Lưu Lăng tán thưởng.
Mặc dù chỉ đơn giản là đá gãy gậy gỗ, nhưng cho thấy bản lĩnh của thiếu nữ tốt như vậy, không mất nhiều năm khổ luyện, rất khó làm được.
- Người này cũng là học sinh của Trương Huyền sao? Trong tin tức chúng ta hỏi thăm được, thế nào lại không nghe nói qua có nữ học viên am hiểu thối công?
Trang Hiền không nhịn được nói.
Vị Trương lão sư này tổng cộng có năm học sinh, mỗi người am hiểu cái gì, rất dễ dàng hỏi thăm được. Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói có một nữ học sinh am hiểu thối công.
- Vương Dĩnh, không nghĩ tới chân của muội không chỉ tốt, còn lợi hại như vậy!
Hai người thiếu niên vừa đi tới, không nhịn được tán thưởng.
- Vương Dĩnh? Nàng là Vương Dĩnh chân có thương tích kia sao?
Lưu Lăng thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vương Dĩnh là nữ nhi của Vương Hoằng gia chủ Vương gia, chân có thương tích không phải là bí mật gì. Trên tin tức bọn họ biết được cũng có. Nhưng... chân có thương tích, làm sao có thể bạo phát ra lực lượng cường đại như vậy?
Vừa rồi còn tự tin nói, đối phương có nền tảng ít nhất bảy, tám năm thối công. Kết quả là chịu đủ ốm đau hành hạ, vừa được chữa trị tốt...
Trời ạ! Vừa chữa trị tốt lại có lực bạo phát kinh người như thế, một bước đá gãy gậy gỗ?
Thế nào lại có cảm giác giống như nằm mơ?
Lưu Lăng chỉ cảm thấy gương mặt nóng hừng hực, sắp muốn phát điên.
Chỉ có điều, hắn cảm thấy mất mặt, hai vị danh sư khác căn bản không thời gian để ý tới. Lúc này bọn họ đang trợn tròn mắt nhìn lại về một hướng khác.
- Lưu sư...
Bởi vì khẩn trương thái quá, giọng nói của Trịnh Phi cũng có chút run rẩy.
- Thế nào?
Thấy hai vị bằng hữu tốt không tính toán với phán đoán sai lầm của hắn vừa rồi, Lưu Lăng thở phào nhẹ nhõm, nghi ngờ nhìn qua.
- Ngươi xem bên kia...
Nói xong, Trịnh Phi chỉ một ngón tay qua.
Lưu Lăng nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn sang.
Ở phương hướng ngón tay đối phương chỉ, chỉ có một thiếu niên. Lúc
này hắn đang cầm trường thương trong tay, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, giống như bức tượng điêu khắc.
- Thế nào?
Hắn có chút kỳ quái.
Đây là ngộ thương người luyện thương thường sử dụng. Chỉ cần là người thích tu luyện thương pháp, đều sẽ cầm thương như vậy, cẩn thận cảm ngộ liên hệ giữa thương và thân thể... Theo lý thuyết, không có gì là kỳ quái.
- Không phải động tác của hắn, mà là...
Trịnh Phi đang muốn giải thích, còn chưa nói dứt lời, thiếu niên cầm trường thương trong tay cách đó không xa đột nhiên cử động.
Từ bất động đến vận động, hoàn toàn không có chút dây dưa, giống như giao long bay lên không trung, trong nháy mắt phóng ra tia sáng chói mắt. Trong phút chốc, người thiếu niên mới vừa rồi còn yên tĩnh giống như một bức tranh, dường như đã thay đổi thành một người khác, trở thành một thanh trường thương sắc bén, giống như ngay cả thanh thiên cũng có thể đâm thủng.
- Đây là...
Lưu Lăng liên tục lui về sau hai bước, sắc mặt đại biến, đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim:
- Thương ý? Mười mấy tuổi lĩnh ngộ thương ý?
Làm danh sư, hắn tự nhiên biết thương ý, cũng đã từng nhìn thấy có người thi triển qua.
Đủ khả năng thi triển ra, không một người nào nhỏ hơn bốn mươi tuổi. Một thiếu niên trước mắt mười mấy tuổi, một thương đâm ra, khí tức ngang dọc, lĩnh ngộ thương ý... Mặc dù chỉ là đơn giản nhất cơ sở nhất, nhưng... đó cũng là thương ý thực sự!
Làm sao làm được?
Lưu Lăng chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Vị này phải là Trịnh Dương học sinh am hiểu sử dụng thương. Trước đây Vương Siêu lão sư chưa từng coi trọng. Đừng nói thương ý, khẳng định cũng chỉ biết thương pháp cơ sở, thực lực không mấy lợi hại. Nhưng chừng mười ngày ngắn ngủi là trở thành đại sư thương pháp phóng ra thương ý...
Đây cũng không phải là giảng bài tốt, mà là... kỳ tích!
Ngẩng đầu nhìn về phía hai người bằng hữu lâu năm, trong lúc đó Trang Hiền và Trịnh Phi và hắn, ngây người ra tại chỗ. Trong đầu ba người đồng thời xuất hiện một ý nghĩ.
Vị Trương Huyền lão sư này... Rốt cuộc là một người thế nào?