Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Xin thật là khó (1)


trước sau

Hô!

Bậc thang tán loạn, trận pháp sụp đổ, mọi người đang khảo hạch còn không có kịp phản ứng, liền cảm thấy dưới chân trống không.

- Ùm! Ùm.

Phía dưới như sủi cảo rơi trên mặt đất, đập ra từng cái hố to.

Mở mắt ra, từng cái mặt mũi choáng váng, không rõ ràng cho lắm. Bọn họ chỉ là tới khảo hạch Trận Pháp sư, ai có thể nói cho ta biết, cái này là tình huống gì không?

- Phá Hư Vương, ngươi đền bậc thang trận pháp cho chúng ta!

- Không bậc thang sửa chữa tốt, ngày hôm nay cũng đừng nghĩ đi...

- Ta muốn giết ngươi...

- Tô trưởng lão, đừng xúc động, ngươi đánh không lại hắn...

Da đầu đám người Tô trưởng lão nổ tung, trong nháy mắt khóa lại không gian, nhìn thanh niên trên không, từng cái sắp tức điên.

Bậc thang trận pháp tồn tại ở Thánh Tử điện không biết đã bao nhiêu năm, khảo hạch qua vô số thiên tài, vô số tài tuấn, đều không có vấn đề gì, tên này vừa đến, liền triệt để phế bỏ, để bọn hắn tức giận đến sắp nổ tung!

- Ta...

Phá Hư Vương dường như cũng không biết rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, người ở trên không trung ngẩn ngơ nhìn bậc thang sụp đổ dưới chân, không rõ ràng cho lắm.

- Ta thật không phải cố ý... Có phải chất lượng của bậc thang trận pháp quá kém hay không?

Phá Hư Vương giang hai tay, mặt mũi bất đắc dĩ.

- Kém em gái ngươi!

Tô trưởng lão nhịn không được nữa, chửi ầm lên.

Có vô sỉ như vậy sao? Người khác tới qua bao nhiêu lần đều không có việc gì, ngươi vừa xuất hiện, sập...

Còn nói chất lượng kém, mặt đâu?

- Tô Bính, ta đã cảnh cáo ngươi, không được nói em gái ta...

Phá Hư Vương tràn đầy không hiểu, nghe được tiếng mắng, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, híp mắt lại, một cỗ sát khí dâng trào ra.

Ầm ầm!

Lời còn chưa dứt, người trên không đã xuất hiện ở trước mặt Tô trưởng lão.

Con ngươi của Tô trưởng lão co rụt lại, vội vàng vung tay nghênh đón, có điều còn chưa kịp, liền cảm thấy ngực tê rần, một bàn chân đã đá tới.

Bành!

Người ở trên không trung phun ra máu tươi, thẳng tắp đâm vào trên vách tường cách đó không xa, đập ra một cái động lớn.

- Thật mạnh...

Trương Huyền há miệng.

Thực lực chân chính của Tô trưởng lão không thua kém Thánh Vực thất trọng, lợi hại như thế, ở trước mặt đối phương ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, liền bị đạp bay...

Vị Phá Hư Vương này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, nhưng thực lực cũng quá mạnh đi!

Nhất là tốc độ vừa rồi từ không trung đi tới trước mặt, tựa như vượt qua không gian, so với Hành Giả Vô Cương của hắn cũng không hề yếu!

- Bớt giận, bớt giận, Tô Bính hắn không phải cố ý... Chỉ là quá mức tức giận, mới không giữ mồm giữ miệng...

Thấy đồng bạn của mình bị một chân đạp bay, mấy vị trưởng lão khác đều hai mặt nhìn nhau, dừng lại một chút, vội vàng lao đến, không ngừng an ủi, sợ thanh niên trước mắt này nổi giận lần nữa.

- Ta nói qua, có thể mắng ta, nhưng không nên mắng muội muội ta, kéo một chữ cũng không được...

Ánh mắt thanh niên lạnh lùng.

- Vâng, vâng... Tô lão đầu, còn
không qua đây xin lỗi!

Khóe miệng lão giả trước đó giật một cái, quay đầu hét lớn.

- Khụ khụ!

Tô Bính Tô trưởng lão từ trong phế tích đứng dậy, ho ra một ngụm máu tươi, biểu lộ muốn khóc đi tới trước mặt, chắp tay nói:

- Tô Bính sai, mong được tha thứ!

Một ngày bị người đánh vào tường hai lần...

Cái này gọi là chuyện gì!

- Như vậy còn tạm được, về sau chú ý một chút!

Lúc này Phá Hư Vương mới thoả mãn nhẹ gật đầu.

- Ây...

Trương Huyền cùng Trần Nhạc Dao hai mặt nhìn nhau, đều kinh ngạc đến không ngậm miệng được.

Thật ngông cuồng!

Đồ vật khảo hạch của người ta biến thành phế tích, người khác mắng một câu, trực tiếp đánh một trận...

Trong nháy mắt Trương Huyền cảm thấy mình thật sự là quá thiện lương, quá dễ nói chuyện.

Trước kia hắn cũng phá hư qua, nhưng đều cho đối phương đầy đủ đền bù, thậm chí còn giúp chữa trị...

Mà kẻ trước mắt này, căn bản không nói đạo lý ah!

Làm hỏng lại như thế nào? Dám nói nửa chữ không, đánh ngươi răng rơi đầy đất, lập tức xin lỗi...

- Được rồi, lễ vật thì không cần, ta làm người tương đối hiền hoà, không muốn gây chuyện!

Phá Hư Vương xua tay.

Khóe miệng của tất cả trưởng lão khảo hạch trận pháp co giật. Chỉ là nói xin lỗi... Ai con mẹ nó nói cho ngươi lễ vật? Còn hiền hoà? Không muốn gây chuyện...

Ngươi đây là không có giết chết chúng ta, nên cảm thấy không gọi sự tình a?

- Mẫu mực của đời ta ah!

Trương Huyền há miệng, hồi lâu không cách nào khép lại, á khẩu không trả lời được. Khó trách tên này được người xưng là Phá Hư Vương, quả nhiên trâu bò!

Mình so sánh với đối phương vẫn kém một đoạn rất lớn, căn bản không có khả năng so sánh.

- Bậc thang trận pháp này...

Đám người Tô trưởng lão kìm nén đến sắc mặt đỏ lên, cũng nhịn không được nữa, chỉ phế tích trên đất.

- Nói xin lỗi thì không cần nói tiếp, ta còn không có khảo hạch xong Trận Pháp sư bát tinh, các ngươi nhìn một chút, nghĩ biện pháp nhanh chữa trị bậc thang, ta thi xong lại nói!

Phá Hư Vương nói.

- Cái này...

Đám người nói không ra lời.

Trương Huyền cũng cảm thấy rung động.

Người... thật có thể vô sỉ đến như vậy sao?

Vừa biến bậc thang khảo hạch của người ta thành phế tích, không chỉ không bồi thường, đánh người một chầu, còn muốn người ta nhanh chữa trị...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện