Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Toàn bộ sập (hạ) (1)


trước sau

Làm siêu cấp cường giả Thánh Vực thất trọng Nhập Hư cảnh, nắm giữ lực lượng Hư cảnh, nếu như ngay cả một tiểu tử Xuất Khiếu cảnh thả ra kiếm khí cũng ngăn cản không nổi, vậy thì thật sự quá mất mặt.

- Vậy thì tốt, chú ý...

Đối phương đã nói chắc chắn như thế, Trương Huyền không nhiều lời nữa, ngón tay điểm một cái, từng đạo kiếm khí theo đầu ngón tay bay ra, lơ lửng giữa không trung, tựa như dựng thẳng từng chuôi trường kiếm.

- Nhiều như vậy?

Liêu trưởng lão sững sờ, bàn tay ở trước ngực vẽ lên nửa hình cầu, tạo thành một kết giới phòng ngự. Hắn muốn thử xem, kiếm khí của đối phương có phải thật có lực lượng tiêu diệt thông đạo chữ Giáp hay không.

Ô ô ô!

Mới vừa làm xong, liền nghe trên không phát ra nổ vang dồn dập, không gian trước mắt giống như sụp đổ, trên trăm đạo kiếm khí, thời gian nháy mắt đi tới địa phương cách không đủ năm mét.

- Nhanh như vậy?

Liêu trưởng lão giật nảy mình, vội vàng phát động lĩnh vực, tiến hành ngăn cản.

Rầm rầm rầm!

Kiếm khí đánh vào trên lĩnh vực, như máy trộn bê tông cắm vào vạc nước, va chạm kịch liệt, để sắc mặt hắn ửng hồng, lĩnh vực không có khống chế suýt chút nữa sụp đổ.

Sưu!

Cả người bay ngược ra, sống lưng mạnh mẽ đâm vào trên vách tường, đập ra một cái hố to, dù vậy, kiếm khí trước mắt vẫn không giảm uy lực, xao động ra vô số ánh sáng rực rỡ.

Trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh đều bị kiếm khí bao phủ.

Kẹt kẹt!

Kiếm khí xung kích cùng lão giả va chạm, gian phòng không chịu nổi, từng vết rách xuất hiện, ngay sau đó rầm rầm.

Hô!

Chân khí lần nữa tiêu hao giọt nước không dư thừa, Trương Huyền ngừng lại, thở hồng hộc. Thở hổn hển mấy cái, hơi khôi phục chút thể lực, ngẩng đầu nhìn lại, lông mày nhịn không được nhảy loạn.

Chỉ thấy mời thông đạo Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, tất cả đều bốc lên khói xanh, biến thành phế tích, thậm chí ngay cả đại điện khảo hạch Xuất Khiếu cảnh cũng triệt để báo hỏng.

- Khụ khụ...

Từ trong phế tích leo ra, tóc của Liêu trưởng lão bị kiếm chém gần như nửa trọc, trên thân cũng đầy lỗ kiếm, thê thảm không nói ra được.

- Trưởng lão... Đây là ngươi bảo ta xuất thủ...

Khóe miệng co giật, Trương Huyền vội vàng nói.

Đối phương lời thề son sắt có khả năng chặn lại, chặn lại cái gì chứ? Đây không phải hại người ư? Thật vất vả thoát khỏi tên tuổi phá hư vương, lại một buổi sáng trở lại trước giải phóng... Tiếp tục như vậy, để người khác làm sao nhìn hắn? Hắn thật chỉ muốn an tĩnh khảo hạch, yên tĩnh đọc sách mà thôi...

- Ta...

Vẻ mặt Liêu trưởng lão đỏ lên, quay đầu nhìn về phía rất nhiều đường hầm đã sụp đổ, khóc không ra nước mắt.

Chỉ là muốn xác nhận đối phương có gian lận hay không... Làm sao lại xuất hiện loại tình huống này? Nhưng cẩn thận nói, thật đúng là không trách đối phương, là hắn yêu cầu, để người ta xuất thủ...

- Xéo ngay cho ta!

Kìm nén sắp nổ tung, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra được, Liêu trưởng lão đành phải khoát tay áo, tức giận đến cắn răng.

- D9i?

Trương Huyền ngẩn ngơ:

- Không cần ta đền ư?

Biến thành như vậy, mặc dù trách nhiệm chủ yếu ở đối phương, nhưng hắn cũng khó từ tội lỗi.

- Ngươi bồi thường nổi sao?

Liêu trưởng lão cả giận nói.

Khóe miệng Trương Huyền co quắp
một chút:

- Đền không nổi!

Nhiều khôi lỗi như vậy, nhiều trận pháp như vậy, cộng lại tuyệt đối không phải Tinh Nguyên thượng phẩm có thể bổ sung, cho dù tài sản của hắn cũng không tệ lắm, nhưng muốn bồi thường, thật đúng là làm không được.

- Cút!

Liêu trưởng lão run rẩy.

- Vâng...

Cổ hơi co lại, Trương Huyền đành phải rời khỏi, mới vừa đi mấy bước, đột nhiên xoay người:

- Liêu trưởng lão, ta nhìn ngươi thể hàn, gần đây đừng nên luyện Hàn Âm quyết...

- Làm sao ngươi biết ta tu luyện Hàn Âm quyết?

Liêu trưởng lão sững sờ.

Đối phương cùng hắn chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, sao có thể biết mình tu luyện công pháp?

- Ta chỉ là thuận miệng nói, nếu như... xuất hiện địa phương nào không thoải mái, đi biệt viện của lớp tinh anh tìm ta...

Khai báo một câu, Trương Huyền không nói thêm lời, xoay người đi ra ngoài.

Hắn làm sập cả thông đạo khảo hạch, đối phương không lưu người, cũng không làm khó, xem như nợ ân tình, thời điểm chiến đấu, dùng thư viện nhìn một cái, biết đối phương gần đây tu luyện công pháp xuất hiện vấn đề, lúc này mới nhắc nhở một câu.

Thật ra thì cũng không tính là việc gì lớn, chỉ cần ngừng tu luyện, liền có thể giải quyết, không đình chỉ mà nói, không nghiêm trọng lắm, cũng có thể xử lý. Chỉ là bây giờ đối phương đang giận, không tiện nhiều lời mà thôi. Vừa làm sập địa bàn của người ta, lại đến một câu “ngươi có bệnh”, cũng không cần đánh giá, sẽ bị đánh chết tại chỗ...

Thấy hắn nói một câu không đầu không đuôi, liền vội vã rời khỏi, Liêu trưởng lão tràn đầy khó hiểu, có điều nhìn phế tích đầy đất, lần nữa tức đến râu ria bay lên.

- Nhất Kiếm Phá Hải, về sau không thể tuỳ tiện sử dụng...

Đi ra phế tích, quay đầu nhìn một cái, Trương Huyền tràn đầy thất lạc. Tu luyện thành bộ kiếm pháp kia, sử dụng ba lần, tổn thương hai người một khôi lỗi, hủy một mảng lớn phòng ốc...

Về sau lại thi triển, còn không biết sẽ có cái dạng gì.

Xem ra sau này bộ kiếm pháp kia, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không thể sử dụng, nếu không hắn thật muốn cướp đi tên tuổi của anh vợ, thành phá hư vương người gặp người sợ.

Hắn là nam nhân nhất định sẽ lên làm Điện Chủ, muốn là chấn nhiếp cùng bội phục, không phải phá hư, người người kêu đánh.

- Đi xem Tôn Cường hỏi thăm thế nào, không được... thì phải mau chóng kiếm ít tiền, coi như Liêu trưởng lão không đền, cũng không thể thật không bồi thường!

Rất nhanh thì có ý nghĩ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện