Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Dây leo (2)


trước sau

Bích Hồng Âm nhíu mày:

- Ngươi phải suy nghĩ kỹ, một khi vận dụng, ít nhất một tháng không thể sử dụng lực lượng...

Dù lực lượng huyết mạch có thể khiến người ta trong thời gian ngắn bạo phát sức chiến đấu càng cường đại hơn, nhưng một khi sử dụng, thân thể tiêu hao rất nhiều, xem như tử đệ gia tộc, trước khi sử dụng cũng sẽ rất đắn đo.

- Ta biết, chỉ cần có thể bắt lấy, một tháng sau, thực lực của ta khôi phục, liền có thể nghĩ biện pháp luyện hóa, xung kích Thánh Vực bát trọng... Hao tổn lại lớn cũng đáng giá!

Lạc Huyền Thanh nói.

Bằng vào thực lực cùng tích lũy của hắn bây giờ, dưới tình huống bình thường, muốn đột phá Thánh Vực bát trọng, không có mấy năm, thậm chí mấy chục năm, là rất khó làm được.

Mà có thứ này, trong vòng ba tháng liền có thể thành công, coi như hao tổn lực lượng, tu dưỡng một tháng, cũng xem như kiếm lời!

- Đã như vậy, vậy liền chuẩn bị đi!

Bích Hồng Âm gật đầu.

Muốn lấy được bảo vật, không có khả năng không có hao tổn, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, trước khi đến, mọi người đã có đủ loại chuẩn bị. Có quyết định, liền không nói nhiều, mỗi người mau chóng khôi phục thực lực. Sau ba canh giờ, lần nữa đi tới trước mặt hồ lô.

- Hồng Âm dùng Ma Âm quấy nhiễu, Viên Hiểu, ngươi nghĩ biện pháp chặn hồ lô tiến công, Vân Liên Hải cùng ta chính diện ra tay, tranh thủ lần này nhất định thành công!

Vẻ mặt Lạc Huyền Thanh nghiêm túc.

- Tốt!

Đám người lên tiếng.

- Bắt đầu!

Hô khẽ một tiếng, trong cơ thể Lạc Huyền Thanh nổ vang, khí tức trong chốc lát sôi trào lên, ngay sau đó liền thấy không gian chung quanh thân thể hắn xuất hiện vặn vẹo. Tiến về phía trước một bước, bàn tay chộp tới, không gian chung quanh hồ lô giống như lập tức đóng băng.

Hô!

Cảm nhận được địch ý, hồ lô tràn đầy tức giận, lần nữa xông ra ngoài, có điều Lạc Huyền Thanh kích hoạt huyết mạch, thực lực trở nên vô cùng cường đại, liên tục vọt ra mấy lần, thế mà không có rời khỏi không gian giam cầm.

Leng keng!

Leng keng!

Ngay sau đó tiếng đàn vang lên, Bích Hồng Âm bắt đầu đàn tấu, Viên Hiểu, Vân Liên Hải cũng xông lên.

- Lần này hẳn là có khả năng bắt lấy...

Thấy Lạc Huyền Thanh vận dụng huyết mạch, sức chiến đấu chợt tăng không chỉ một lần, nắm giữ không gian càng thêm mạnh mẽ, không kém cường giả Động Hư cảnh chút nào, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Không hổ là thiên tài của Thánh Nhân Lạc gia, vận dụng huyết mạch quả thực giống như biến thành người khác.

Trước đó thời điểm chiến đấu với Trương Khiêm, gặp qua đối phương sử dụng huyết mạch Trương gia, dù lực lượng cũng tăng lên, nhưng còn xa xa không bằng trước mắt.

Xem ra huyết mạch càng tinh khiết, sau khi kích hoạt, sinh ra hiệu quả sẽ càng lớn.

Cảm khái một hồi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tứ đại cao thủ đang đè hồ lô xuống đất dùng chân đạp loạn, Bích Hồng Âm càng giơ đàn ngọc lên, dùng hết toàn lực đập.

Mọi người hợp lực tiến công, trước đó hồ lô còn cực kỳ hung hăng, giờ phút này không ngừng run rẩy, thê thảm không nói ra được.

- Để ngươi hung hăng...

Nhớ tới thảm trạng trước đó bị cuồng ẩu, Trương Huyền thoả mãn nhẹ gật đầu, thoải mái không nói ra được. Ngươi không phải
rất chảnh ư? Lần này không dám đắc ý đi!

Biết bên này chiến đấu không còn lo lắng, không cần hắn ra tay, mọi người cũng có thể bắt lấy đối phương, Trương Huyền không tiếp tục để ý, mà ngẩng đầu nhìn dòng sông linh khí.

Giống như trước đó nói, đây là một linh mạch. Bất quá bị người từ dưới đất rút ra, tẩm bổ hồ lô, lại thêm duy trì rất nhiều không gian vận chuyển, đã tiêu hao không sai biệt lắm.

- Đáng tiếc...

Trương Huyền than thở một tiếng.

Nếu linh mạch này mới vừa bị rút ra, liền bị phát hiện mà nói, mặc dù không tính quá mạnh, nhưng tuyệt đối có thể bằng mấy chục viên thậm chí hơn trăm viên Linh Thạch tuyệt phẩm. Mà bây giờ dù linh khí cũng rất dư dả, nhưng độ tinh thuần đã không đủ, không kém Linh Thạch thượng phẩm bao nhiêu, đối với hắn đã không có tác dụng.

- Ừm, dây leo kia cũng là đồ tốt...

Trương Huyền lắc đầu, đang muốn thu hồi ánh mắt, đột nhiên vẻ mặt khẽ động, con mắt rơi vào dây leo trong linh mạch.

Chỉ lớn như ngón tay, lại linh khí lập loè, tựa như ngọc chất, trước đó không có nhìn kỹ, lại thêm núp ở trong linh mạch, không khiến người ta chú ý, giờ phút này Minh Lý Chi Nhãn chiếu tới, phát hiện thứ này không chỉ vô cùng cứng rắn, linh khí trong đó càng cực kỳ dồi dào, không biết nồng nặc hơn Tinh Nguyên thượng phẩm bao nhiêu lần.

- Đi qua nhìn một chút!

Ánh mắt sáng lên, kìm nén không được nữa, Trương Huyền bay thẳng tới. Rất nhanh thì tới trước mặt, toàn thân dây leo lộ ra màu xanh lục, tựa như phỉ thúy, chạm tay băng lãnh, trong đó như có vô số không gian gấp, như tổ ong lít nha lít nhít.

- Cái này...

Con mắt nháy mấy cái, Trương Huyền sửng sốt.

Vừa rồi ở trên hồ lô rõ ràng cảm nhận được loại lực lượng này, như không gian lan tràn, trên thực tế là Động Hư lực. Chính là loại lực lượng này, có thể khiến người ta đột phá Thánh Vực bát trọng. Vốn cho rằng chỉ ở trên hồ lô mới có, không nghĩ tới trên này cũng tồn tại.

- Nhìn một chút xem có thể luyện hóa hay không...

Mắt Trương Huyền sáng rực lên, bàn tay vội vàng sờ tới, nhất thời một cỗ khí tức mát mẻ truyền vào trong cơ thể, một quyển sách xuất hiện ở trong óc. Trương Huyền cười nhạt một tiếng, duỗi ngón tay ra nhấn tới.

Tạch tạch!

Tạch tạch!

Giòn vang liên tiếp, dây leo thật dài như gặp chủ nhân, phát ra thanh âm hưng phấn, trực tiếp bay tới.

- Thu!

Không chút do dự, bàn tay lớn của Trương Huyền vồ một cái.

Hô!

Dây leo liền bị thu vào trữ vật giới chỉ, biến mất không thấy gì nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện