- Cái di tích này, thoạt nhìn hết sức phức tạp, nhưng đối với loại cường giả như cổ thánh, sợ chỉ là tiện tay mà làm, thậm chí mình cũng chưa hẳn nhớ...
Vân Liên Hải nói.
Thân là gia tộc có khả năng tầm bảo, đủ loại bảo tàng đã gặp thực sự quá nhiều. Không ít di tích, đối với người sau mà nói vô cùng huyền diệu, bảo tàng cũng cực kỳ trân quý, nhưng đối với người lưu lại lại không đáng kể chút nào. Cảnh giới khác biệt, ánh mắt tự nhiên không giống.
- Cũng phải!
Trương Huyền gật đầu.
Thật giống như hắn hiện tại, Linh Thạch thượng phẩm, tác dụng đã không lớn, tùy tiện ném lên mấy trăm, hơn ngàn cũng không cảm thấy đau lòng, nhưng đặt ở Vạn Quốc liên minh, dù là một viên, cũng bị vô số người vây đỡ. Động Hư Hồ Lô, bọn họ thoạt nhìn vô cùng trân quý, nhưng đối với cổ thánh mà nói, tiện tay ném đi cũng không tính là gì.
- Lạc Huyền Thanh, những phù văn này, ngươi có nhận biết phía trên viết cái gì không?
Vân Liên Hải hỏi.
- Nói lưu cho hậu nhân, đại ý là, có thể đi đến nơi đây, nói rõ lĩnh ngộ không gian rất khá, có tư cách được truyền thừa của hắn, còn có ghi phương pháp mở cửa...
Nhìn chằm chằm văn tự trên cửa, Lạc Huyền Thanh nói.
Những không gian phù văn này, Lạc gia đã nghiên cứu không biết bao nhiêu năm, cơ bản đều có thể nhận biết.
- Truyền thừa? Ngươi ý tứ là, nơi này thật có cổ thánh truyền thừa?
- Ừm!
Lạc Huyền Thanh nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi:
- Ta muốn mở cửa, mọi người cẩn thận một chút, đã đi tới đây, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện...
Sau khi nói xong lui một bước, ngón tay lật lên, một đạo chân khí bừng sáng, trực tiếp nhấn tới cửa. Liên tục ba lần, hiện lên hình chữ phẩm, mặt ngoài cửa chính xuất hiện sóng gợn, kẹt kẹt, chậm chạp mở ra.
Chân khí tuôn ra, ở chung quanh thân thể hình thành vòng bảo hộ.
Mặc dù Khâu Ngô cổ thánh là Thánh Nhân danh khí rất lớn, nhưng nếu đã lưu lại truyền thừa, tất nhiên sẽ có đủ loại khảo hạch, vô cùng có khả năng tồn tại một ít cơ quan bẫy rập, không thể không phòng. Đi vào gian phòng, một lát sau Lạc Huyền Thanh mới nhìn đám người vẫy vẫy tay:
- Không có nguy hiểm, tất cả vào đi!
Mọi người nối đuôi nhau đi vào, chỉ có một đại sảnh, trụi lủi thứ gì cũng không có, một pho tượng đứng sừng sững ở cách đó không xa.
- Là Khâu Ngô cổ thánh!
Nhìn rõ ràng bộ dáng pho tượng, Trương Huyền mở lời.
Pho tượng này hết sức quen thuộc, ban đầu ở Khâu Ngô cung cũng thấy qua!
- Đây là cổ thánh?
Đám người Viên Hiểu khiếp sợ.
Dù bọn họ xuất thân danh môn, nhưng cùng cổ thánh chênh lệch niên đại thực sự quá xa, cũng chưa gặp qua.
- Ta gặp qua chân dung của cổ thánh, cái này đích xác là hắn!
Lạc Huyền Thanh lên tiếng, mang theo nghi ngờ nhìn qua:
- Làm sao Trương sư biết được?
Lạc gia có chân dung của Khâu Ngô cổ thánh, vị này từ Thanh Nguyên đế quốc đến, làm sao có thể nhận ra?
- Mới vừa nói kiểu chữ là cổ thánh lưu lại, ta cảm thấy pho tượng hẳn là hắn, đoán lung
tung...
Trương Huyền nói.
Khâu Ngô cung nắm giữ Diễn Không thiên thư, tốt nhất đừng nhiều lời cho thỏa đáng. Thấy hắn không nguyện ý nhiều lời, biết mỗi người đều có cơ duyên, Lạc Huyền Thanh không nói thêm nữa, mà đi tới trước mặt, quỳ xuống. Rất cung kính dập đầu mấy cái, quay đầu nhìn mọi người giải thích.
- Lạc gia chúng ta cảm ngộ không gian, chính là truyền thừa từ cổ thánh, bởi vậy, tổ tiên quy định, chỉ cần gặp được pho tượng cổ thánh hoặc lưu lại ý niệm, nhất định phải quỳ lạy, lấy lễ tiết tổ sư đối đãi!
- Truyền thừa từ cổ thánh?
Trương Huyền tràn đầy kinh ngạc. Quay đầu nhìn về phía đám người Viên Hiểu, lại thấy bọn họ dường như đã sớm biết.
- Không gian dính dáng tiên thiên đại đạo, đại đạo duy nhất, không có khả năng giống như kiếm đạo, chia làm rất nhiều loại chân giải, đã như vậy, nhất mạch tương thừa liền rất đơn giản...
Suy nghĩ một chút, liền bừng tỉnh hiểu ra.
Khó trách Lạc Thánh lưu lại cổ thư có thể làm cho Diễn Không thiên thư trở nên hoàn mỹ, thích hợp tu luyện, nguyên lai cả hai xuất từ đồng nguyên.
- Hậu sinh vãn bối Lạc Huyền Thanh, gặp qua Khâu Ngô cổ thánh!
Làm xong những chuyện này, bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra, rơi vào trên bệ pho tượng.
Ông!
Một tiếng kêu khẽ, trong nháy mắt cổ thánh tản mát ra vạn đạo quang mang, tượng đá nguyên bản ở tại chỗ không nhúc nhích, chậm rãi mở mắt.
- Cổ thánh ý niệm...
Đám người Bích Hồng Âm, Viên Hiểu đều tràn đầy kích động, không dám chần chừ, theo sát ở phía sau, đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Khâu Ngô cổ thánh, là Thánh giả còn cổ xưa hơn tổ sư khai phái của bọn hắn, tổ tiên gặp cũng phải quỳ xuống xưng hô một tiếng tiền bối, không dám bất kính.
- Năm đó đi ngang qua nơi này, trong lúc vô tình được một hạt giống Động Hư Hồ Lô, tiện tay trồng xuống, hy vọng có thể lưu cho hậu bối, có trợ giúp với hắn. Các ngươi có thể đi tới nơi này, nói rõ nắm giữ không gian cực cao, có tư cách luyện hóa, hơn nữa được ta truyền thụ cơ duyên...
Thanh âm của tượng đá chậm rãi vang lên.
- Cảm ơn cổ thánh...
Đám người tràn đầy kích động, Lạc Huyền Thanh đang muốn nói chút lời cảm kích, đột nhiên nhìn thấy Trương Huyền ở cách đó không xa vẫn chưa quỳ xuống. Nhướng mày, nhịn không được trách mắng:
- Trương sư, nhìn thấy cổ thánh còn không hạ bái...
Vừa mới mở lời, chỉ thấy pho tượng cổ thánh cũng xoay đầu lại, biến sắc, vẻ mặt như gặp quỷ:
- Tại sao lại là ngươi?