Đang cảm khái, trên lôi đài, Trương Trác như lần nữa thi triển bí pháp nào đó, khí tức bạo tăng, thực lực có chút kinh người, Trần Nhạc Dao vốn đang có thể ngang hàng, hiện tại liên tục trốn tránh, có chút lực bất tòng tâm.
Liên tiếp lui về phía sau, thời gian không dài liền bị lách vào một bên lôi đài, xem ra bị thua đã không còn bất kỳ huyền niệm gì.
- Không cần nhìn, thế thua đã định!
Thấy người sau đỡ trái hở phải, quyền chủ động toàn bộ biến mất, khóe miệng Trương Hủ nâng lên.
- Đúng vậy, thế thua đã định...
Trương Huyền gật đầu.
Hắn nhìn thấy khác biệt đối phương. Dù Trần Nhạc Dao bị buộc lùi về góc, nhưng mỗi một bước, đều cực kỳ trầm ổn, giống như chủ động dụ địch đi sâu, mà Trương Trác, nhìn giống như chủ động tiến công, trên thực tế dùng ra bí pháp, có thời gian hạn chế, đã mất đi tâm bình tĩnh.
Cả hai so sánh, ai thắng ai thua, đã có thể xác định. Không thể không nói, trong khoảng thời gian này Trần Nhạc Dao quả thực không có hoang phế, ghi nhớ hắn chỉ điểm vào trong lòng, thậm chí còn có khắc sâu hơn hiểu. Không có phụ lòng bản thân một phen bồi dưỡng.
- Trương sư, chiến đấu ở đây, không cần lo lắng lực lượng quá mạnh hủy hoại kiến trúc, xin mời!
Ngay thời điểm trong lòng hai người đều có đáp án, cảm thấy rất nhanh liền phân ra kết quả, một thanh âm vang lên.
Lúc này Phùng Tử Dật đã đi tới một võ đài khác, tay cầm trường kiếm, nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt mang theo chiến ý hừng hực.
- Phùng Tử Dật muốn khiêu chiến Trương Huyền?
- Vị Trương sư này, lớp tinh anh xếp hạng thứ nhất đếm ngược, coi như nhãn lực không tệ, năng lực chỉ điểm không yếu, nhưng thực lực bản thân chỉ có Xuất Khiếu, thiên tài như Phùng Tử Dật ra tay khiêu chiến, có chút bắt nạt người đi!
- Đúng vậy, đến cùng chuyện gì xảy ra?
Chung quanh xôn xao.
Phùng Tử Dật, là trong thiên tài nhiều như vậy, chói mắt nhất, rất nhiều người đều xem hắn là cường địch, mong đợi có một ngày có thể vượt qua, nhưng đều rõ ràng, khả năng rất nhỏ...
Vốn cho rằng vị này coi như khiêu chiến, cũng là đám người Trương Hủ, thế nào khiêu chiến một tên sau cùng? Thắng cũng thắng không võ, có sai lầm uy nghiêm ah!
- Phùng huynh... Ngươi muốn chiến đấu mà nói, ta có thể tiếp...
Trương Hủ nhíu mày, nhìn sang.
- Ngươi không phải đối thủ của ta!
Phùng Tử Dật xua tay.
- Không thử qua làm sao biết?
Trương Hủ híp mắt lại, cắn răng một cái nhảy lên đài cao.
Thời điểm xông sơn môn, đối phương thứ nhất, hắn liền tức sôi ruột, giờ phút này nói thẳng, không phải đối thủ, liền kìm nén không được.
Ta
đường đường tên thứ hai, ngươi không khiêu chiến, lại khiêu chiến người thứ năm mươi...
Đã như vậy, vậy liền để ngươi biết sự lợi hại của ta!
Ầm ầm!
Người trên không trung, lực lượng liền tự nhiên trút xuống, năm ngón tay như câu, nghiền ép xuống dưới, bao phủ toàn bộ lôi đài, tựa hồ muốn nghiền nát thân ảnh kia. Hắn sợ đối phương cự tuyệt chiến đấu, vừa ra tay liền phát huy ra bản lĩnh cường đại nhất, không có chút lưu tình nào.
- Ừm...
Nhìn thấy lực lượng của hắn, Trương Huyền nhịn không được gật đầu.
Xem ra không chỉ Phùng Tử Dật tu vi bạo tăng, Trương Hủ tiến bộ cũng không nhỏ, đã đạt đến Lĩnh Vực cảnh đỉnh phong, cách đột phá Nhập Hư cảnh, cũng chỉ kém một bước.
Không hổ là thiên tài cường hãn nhất của Trương gia khóa này, bất kể từ mặt nào tới xem, đều có vẻ cực kỳ cường đại.
- Ta nói rồi, ngươi không phải đối thủ!
Đối mặt hắn công kích, Phùng Tử Dật mí mắt nhấc cũng không nhấc, mà nghiêng thân thể, bàn tay bỗng nhiên tiến lên đón.
- Ít ngạo mạn tự đại đi, thiên phú của ngươi rất cao, nhưng ta cũng là thiên tài trong vạn người chưa chắc có một, rốt cuộc hươu chết vào tay ai, còn chưa nhất định...
Thấy hắn cuồng vọng như vậy, Trương Hủ tức giận sắp bùng nổ, trong tiếng gầm gừ, lực lượng điên cuồng tuôn ra, chưởng lực tự nhiên, tựa hồ muốn ép toàn bộ đài tỷ thí thành bột phấn.
Bất quá, cỗ lực lượng này còn chưa tới trước mặt Phùng Tử Dật, Trương Hủ liền cảm thấy chưởng lực của đối phương đi ngang qua mà tới, thời gian nháy mắt đã đột phá lực lượng của hắn bao vây, rơi vào trên ngực.
Bành!
Sắc mặt trắng nhợt, biểu tình không dám tin tưởng, bay ngược ra ngoài, từ không trung rơi xuống, đâm vào trên mặt đất cách đó không xa.
Trong mắt người ngoài, hắn còn không có nhảy lên đài cao, liền bị đối phương tát bay, giống như đánh bay con ruồi, không có một chút sức phản kháng.
- Thiên tài trong vạn người chưa chắc có một?
Một cái tát quất bay đối phương, Phùng Tử Dật lắc đầu, hai tay mở ra, ánh mắt tràn đầy than thở:
- Rất rõ ràng, ngươi không phải!