Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thật giả quản gia (thượng) (1)


trước sau

Qua thật lâu, Tôn Cường ngừng lại, tràn đầy lưu luyến không rời. Cũng không phải không muốn thí nghiệm, mà là thiếu gia lưu tại chân khí trong cơ thể, vốn cũng không nhiều, không thể chỉ thí nghiệm loại chuyện nhỏ nhặt này, còn phải lưu một chút bảo vệ tính mạng.

Hô hô!

Bên này dừng lại, đám người Chiêm sư lần nữa bay lên, nhìn về người béo trước mắt, lộ ra vẻ kinh hãi.

Loại thủ đoạn đo lường này, cần phong bế tu vi, như rất nhiều tiên tổ chết đi, dùng ý niệm cảm giác, dựa theo tình huống bình thường, chỉ cần người lưu lại chúc phúc, thực lực không phải vượt quá xa bọn họ, nhiều nhất cảm thấy bội phục, muốn để bọn hắn cứng ngắc thân thể, từ không trung rơi xuống, tuyệt đối không thể nào làm được!

Nhưng bây giờ, thật sự phát sinh!

- Các ngươi nhìn thấy cái gì?

Rụt cổ một cái, một vị trưởng lão thấp giọng hỏi.

- Một cái bóng lưng, đỉnh thiên lập địa, quán triệt thiên địa, như là... Thiên Đạo!

Một trưởng lão khác nói.

- Ta nhìn thấy cũng thế...

- Chẳng lẽ, Dương sư đã đạt tới loại thực lực này?

Đồng thời nuốt ngụm nước bọt, mọi người đều hít khí lạnh.

Thực lực phải đạt tới cảnh giới gì, lưu lại chúc phúc, mới có uy lực như thế?

- Dương sư cùng lão tổ của tam đại gia tộc quan hệ không tệ, đặc biệt là Trương gia, Lạc gia... Sở dĩ thông gia, chính là bởi vì hắn làm người mai mối! Thực lực ở rất nhiều năm trước, cũng đã vượt qua Thánh Vực cửu trọng, đạt đến tình trạng quỷ thần khó lường! Hơn nữa, hắn đối với linh hồn cùng huyết mạch, có cảm ngộ rất sâu, gọi là đương đại thứ nhất cũng không quá đáng.

Chiêm sư chậm rãi lắc đầu:

- Có thể để cho Phong Sư điện biến thành như vậy, chúng ta không có bất kỳ lực lượng gì chống lại... trừ hắn, thực sự nghĩ không ra những người khác!

Đối với vị Thái Thượng trưởng lão thần long thấy đầu mà không thấy đuôi này, những người khác biết không nhiều, nhưng hắn thân là Thánh Tử điện quyền điện chủ, vẫn biết không ít, thực lực sớm đã đạt đến cảnh giới hắn cũng không thể phỏng đoán.

Trừ vị này, thật nghĩ không ra người khác, ai còn có thể để cho bọn họ không có lực phản kháng chút nào, trực tiếp từ không trung ngã xuống.

- Nói như vậy...
Hắn đích xác là quản gia của Dương sư?

Thân thể Cát trưởng lão cứng đờ.

- Tám chín phần mười là thật!

Chiêm sư khoát tay áo, tràn đầy không vui:

- Dương sư địa vị kính trọng, thân là quản gia, có chút ngạo khí là cực kỳ bình thường, nếu không, uy nghiêm của Danh Sư ở đâu? Nghi ngờ đối phương, chuyên môn bắt đến Phong Sư điện đo lường... Cũng khó trách mất hứng, cả Phong Sư điện đều biến thành như vậy! Cát trưởng lão, ngươi gây họa rồi, vẫn là suy nghĩ xin lỗi thế nào đi!

Quản gia như của Dương sư, cũng dám tùy tiện giả mạo?

Chỉ cần hơi có chút đầu óc, thì hẳn rõ ràng, tội danh giả mạo có bao lớn, ngươi hết lần này tới lần khác nghi ngờ, hiện tại tốt rồi, toàn bộ Phong Sư điện bị hủy, Thánh Tử điện vài vạn năm tôn nghiêm, hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Vâng...

Cát trưởng lão cười khổ, cắn răng một cái, cất bước đi tới trước mặt Tôn Cường, chỉ thấy người sau dường như biết “thực lực” của mình, hai tay chắp sau lưng, mặt mũi ngạo nghễ:

- Thế nào? Có thể xác nhận thân phận của ta hay không?

- Vâng!

Cát trưởng lão gật đầu.

- Hừ, học sinh của ngươi, muốn ném ta ra, ngươi càng bảo hắn bắt ta tới, chuyện này làm sao bây giờ?

Bàn tay lớn vẫy một cái, Tôn Cường nâng đầu lâu lên.

May mắn thiếu gia cũng lưu lại một đạo chân khí, nếu không, ngày hôm nay khẳng định sẽ xấu hổ!

Đương nhiên, chân khí của thiếu gia, khẳng định không có lợi hại như vậy, hắn thấy, sở dĩ có uy lực này, nhất định là lão gia còn để lại thủ đoạn gì, mà hắn không biết.

Đường đường quản gia của đương đại đệ nhất nhân, địa vị kính trọng, thế mà bị một tiểu nhân vật khó xử... Càng nghĩ càng giận!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện