Bên ngoài lúc này đã loạn hết cả lên. Trong tay Trịnh Dương cầm trường thương. Đám người Vương Dĩnh cũng giống như gặp phải kẻ địch lớn. Về phần Viên Đào lại ôm bàn, ghế trong phòng học, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Ngay phía trước gian phòng, mực nước vẩy đầy đất. Ba người đen xì, đang đứng ở cửa vẻ mặt phát điên.
Rất rõ ràng, bọn họ muốn tiến vào, bị mấy đại đệ tử của mình trực tiếp vẩy mực, làm cho tối tăm.
- Trương lão sư, chính là ba kẻ vô sỉ này mỗi ngày qua nhìn lén...
- Từng này tuổi, còn nhìn lén nữ học sinh, không cần mặt mũi nữa sao?
Thấy Trương Huyền đi ra, Viên Đào, Lưu Dương vội vàng la lên một tiếng, giống như lấy lòng.
Chỉ có điều, còn chưa nói dứt lời, liền thấy Trương lão sư luôn luôn bình tĩnh, khóe miệng giật một cái, thân thể lảo đảo, sắp ngã sấp xuống.
- Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư... tại sao lại là các ngươi?
Trương Huyền cũng sắp khóc.
Trước đó rất nhiều đệ tử nói, có ba lão đầu bỉ ổi mấy ngày qua mỗi ngày đều nấp ở một bên quan sát. Hắn thật sự tưởng nam tử đáng khinh nào. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, là ba đại danh sư.
Danh sư... quang minh chính đại tới tìm ta là được rồi. Mặc bộ thường phục, lặng lẽ nấp ở một bên, làm trò quỷ gì vậy?
Lúc này thì hay rồi! Bị trực tiếp vẩy mực, khiến cho không còn dạng người...
Không chỉ có như vậy, còn bị mắng là không biết xấu hổ, bỉ ổi...
- Lưu sư?
- Trang sư?
- Trịnh sư?
Nghe được lời Trương lão sư hô lên, đám người Trịnh Dương, Triệu Nhã đều thoáng lảo đảo.
Ba đại danh sư đi tới vương thành, tin tức lớn như vậy, bọn họ sớm đã nghe thấy, tất nhiên cũng biết xưng hô như thế nào.
Vốn tưởng rằng loại người mấy ngày nay qua nhìn lén, là tiểu nhân đáng khinh thèm muốn Triệu Nhã xinh đẹp. Dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại là ba đại danh sư nổi tiếng trong vương quốc...
Danh sư không phải cao cao tại thượng, muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn sao?
Thế nào lại chạy tới đây, còn không ngừng theo dõi đám người mình?
- Trương lão sư, có phải lão sư nhận lầm hay không? Nào có danh sư nào bỉ ổi như vậy, mặc loại trang phục này, trốn ở một góc, sợ chúng ta phát hiện?
Trịnh Dương thật sự không nhịn được.
- Nhận sai?
Trương Huyền thiếu chút nữa bị nước bọt sặc chết.
Đồ trứng thối. Ta dạy một đám người gì vậy.
Người khác hãm hại phụ thân, hãm hại gia gia. Tệ nhất hãm hại tôn tử. Các ngươi thì hay rồi. Tất cả đều qua hãm hại lão sư.
Đối diện lại là danh sư, nhân vật cường hãn giẫm chân một cái, Thẩm Truy bệ hạ cũng sợ hãi. Mấy người các ngươi thì hay rồi, hắt cho toàn thân đầy mực, ngay cả lời xin lỗi cũng không có, còn nói bọn họ đáng khinh...
Đáng cái đầu các ngươi ấy!
Nói thật, ta cũng muốn mình nhận lầm lắm, như vậy sẽ không có gì xảy ra cả.
Hiện tại loại tình huống này, ngươi bảo ta giải quyết như thế nào?
Trương Huyền buồn bực sắp muốn khóc. Ba đại danh sư lại có phần phát điên. Mỗi một người khóe miệng co giật, ngay cả tâm tư muốn chết cũng có.
Từ phủ đệ của Điền lão đi ra, bọn họ lại lao thẳng đến học viện, tìm đến phòng học, mới vừa đẩy cửa tiến vào, liền thấy mực nước đen xì đập vào mặt. Thậm chí ngay cả phản ứng cũng chưa kịp, tránh sao kịp chứ...
Trời ạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Chúng ta lại là danh sư, tồn tại siêu cấp đi đến chỗ nào đều phong cảnh vô hạn, được người tôn trọng. Thế nào đến nơi này, bị người vẩy mực? Trở thành kẻ dâm đãng?
Chuyện này mà truyền đi, còn sống làm người thế nào?
- Trương lão sư, ta xác định, chính là ba người bọn họ hai ngày nay vẫn luôn loanh quanh ở gần đây,
nhìn lén chúng ta. Vậy không phải có mưu đồ gây rối thì là cái gì...
Rất sợ Trương lão sư không tin lời Trịnh Dương nói, Vương Dĩnh cũng mở miệng.
- Ta cũng có thể xác nhận. Cho dù bọn họ hóa thành tro ta cũng nhận ra được!
Lưu Dương khẳng định nói.
- Tất cả im miệng cho ta!
Thấy những người này càng nói càng không đáng tin cậy, càng nói càng quá đáng, Trương Huyền không thể tiếp tục kìm chế được.
Quát mắng xong, hắn kiên trì đi lên phía trước:
- Ba vị danh sư, là ta quản giáo không tốt, mang đến phiền toái cho các ngươi. Rồi ta sẽ từ từ giáo huấn bọn họ, cho các ngươi một câu trả lời thoả mãn...
- Không sao, không sao!
- Người không biết không có tội...
- Thôi đi, cũng là chúng ta có lỗi trước!
Trên mặt Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi ba người nặn ra một nụ cười sắp muốn khóc.
- Viên Đào, Trịnh Dương, còn không mau đi mua mấy bộ quần áo cho ba vị danh sư thay.
Thấy mấy người cũng không có ý nổi giận, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, đạp một cước vào mông của Viên Đào và Trịnh Dương, đá hai người đi thật xa, lớn tiếng quát mắng.
- Vâng, vâng!
Lúc này, mấy người rốt cuộc hiểu rõ, ba lão đầu đáng khinh này có khả năng thực sự là danh sư. Mỗi một người đều khiếp sợ đến mức sắc mặt xám ngắt.
Chỉ cần là người, đều biết danh sư đáng sợ. Bọn họ không ngờ hắt mực nước vào mặt của ba vị danh sư, khiến cho ba người biến thành bộ dạng này...
Suy nghĩ một chút cũng muốn khóc.
Nhưng... bọn họ thật sự không phải cố ý.
Ai có thể nghĩ tới, đường đường là danh sư lại mặc trang phục bình thường chạy đến xung quanh lớp học của bọn họ, lặng lẽ quan sát, còn chỉ trỏ này kia chứ?
- Cái này... ba vị danh sư, mấy ngày qua các ngươi vẫn luôn ở xung quanh đây sao?
Tìm khăn mặt để cho bọn họ lau sạch mực nước trên mặt, Trương Huyền không nhịn được hỏi.
Các ngươi đường đường là danh sư, không ở vương cung từ từ hưởng thụ người khác hầu hạ, chạy ở đây làm gì?
Cho dù muốn nhận ta làm học đồ, biết ta không ở đây, cũng không đến mức ở xung quanh chỉ trỏ nói xấu sau lưng học trò của ta chứ?
- Chúng ta... Chúng ta...
Nghe hắn trực tiếp hỏi như vậy, đám người Lưu sư há hốc miệng, lúng túng một câu nói không nên lời.
Nên nói cái gì cho phải bây giờ?
Nói chúng ta vì nghe nói sự tích của ngươi, muốn lén qua hỏi thăm một chút?
Nhìn lén học sinh, lặng lẽ tìm hiểu tin tức, còn rất sợ bị người khác phát hiện...
Nếu thật sự nói như vậy, uy nghiêm của danh sư ở đâu?
- Học viện Hồng Thiên có bạn lâu năm của ta. Mấy ngày qua vừa vặn không có việc gì, nên hàng ngày tới thăm hắn một chút. Bên chỗ ngươi hoàn cảnh rất tốt, cho nên... Chúng ta liền dừng lại nhiều hơn.
Vẫn là Trịnh Phi phản ứng tương đối nhanh, cười nói.
- Hoàn cảnh tốt?
Trương Huyền đầy kỳ quái nhìn qua.