Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trận đầu chiến thắng (1)


trước sau

Ầm!

Chân khí xao động, chấn mặt đất khói bụi cuốn lên, Trương Cửu Tiêu xoa xoa mồ hôi trên đầu.

May mắn thời khắc mấu chốt, lão sư mang theo hắn phi hành một đoạn thời gian, nếu không chỉ sợ thật sẽ muộn. Quay đầu nhìn dưới đài, chỉ thấy lão sư ngụy trang trung niên nhân, đang đứng ở trong góc không làm cho người chú mục, mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía Trương Lâm Thanh:

- Coi như kịp...

- Kịp lại như thế nào?

Cười nhạo một tiếng, Trương Lâm Thanh lắc đầu, duỗi ra một ngón tay, Trương Cửu Tiêu không hiểu.

- Đối phó ngươi, ta một chiêu là đủ rồi!

Nhàn nhạt nhìn qua, trên mặt Trương Lâm Thanh tràn đầy ngạo nghễ:

- Coi như ngươi đột phá đến Lĩnh Vực cảnh sơ kỳ, thực lực có tăng lên, nhưng với ta mà nói, không tính là gì, hiện tại liền để ngươi biết, con cháu bàng chi, cùng hạch tâm chênh lệch, rốt cuộc ở nơi nào!

Nói xong, tiến về phía trước một bước, trên đài cao thời gian nháy mắt liền xuất hiện sáu huyễn ảnh, bàn tay nhẹ nhàng đè ép, lực lượng hung mãnh ép tới. Công kích của hắn, thoạt nhìn không có quá nhiều kỹ xảo, nhưng bao phủ không gian bốn phía, để cho người ta trốn không thoát.

- Lợi hại!

Trương Cửu Tiêu âm thầm gật đầu.

Không hổ là con cháu hạch tâm, mỗi một cái đều không thể khinh thường. Đổi lại Lĩnh Vực cảnh sơ kỳ khác, gặp phải loại tình huống này, khả năng thật sẽ luống cuống tay chân, nhưng Trương Cửu Tiêu thân ở huyết trì, nguyên thần đã tu luyện đến Thánh Vực thất trọng đỉnh phong, ánh mắt kiến thức, cùng lý giải võ đạo, so với bọn người Trương Thuần không kém chút nào, đương nhiên sẽ không bị loại chiêu số này làm cho mê hoặc.

Bàn chân nhẹ nhàng đạp mạnh, bỗng nhiên bay về phía sau, tay trái nắm linh thạch tuyệt phẩm cũng chưa mở ra, tiếp tục điên cuồng hấp thu linh lực. Hắn lui về phía sau tốc độ không nhanh, lại làm cho tất cả công kích cùng hậu chiêu của Trương Lâm Thanh mất tác dụng. Một chiêu đối công, không làm bị thương mảy may.

- Có chút thủ đoạn, có điều, cũng chỉ như vậy mà thôi...

Không nghĩ tới, vị đệ tử bàng chi không chút thu hút này, lại nhẹ nhõm tìm được thiếu hụt trong công kích của hắn, tránh thoát khỏi, khuôn mặt của Trương Lâm Thanh trở nên tái mét, lông mày nâng lên,
biến chưởng thành bắt, lăng không vẽ tới.

Xì xì xì xì...

Lòng bàn tay tuôn ra lực lượng, Trương Cửu Tiêu cảm thấy thân thể giống như bị dây thừng trói lại, kìm lòng không được áp sát đối phương. Biết một khi cận thân, lại khó chạy trốn, hít sâu một hơi, Trương Cửu Tiêu không áp chế, linh khí của linh thạch tuyệt phẩm trong lòng bàn tay giống như sông lớn tuôn vào thân thể.

- Đột phá!

Quát to một tiếng, khí tức toàn thân xông vào mây xanh, ngay sau đó lực lượng toàn thân liên tục tăng lên, thời gian nháy mắt đã đột phá Lĩnh Vực cảnh sơ kỳ, xông vào trung kỳ. Tu vi đạt tới Lĩnh Vực cảnh trung kỳ, lực lượng cùng khí thế đều tăng lên tiếp cận gấp đôi, thân hình tiến lên ngừng lại, dần dần trở nên vững chắc.

- Còn có thể đột phá?

Trương Lâm Thanh sững sờ, mắt sáng lên.

Căn cứ tin tức hắn biết, Trương Cửu Tiêu nhiều nhất Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, cách Lĩnh Vực cảnh còn một đoạn, mới vừa phát hiện đột phá, cũng có chút khiến người ngoài ý, không nghĩ tới còn có thể tiếp tục! Bất quá, coi như đạt tới Lĩnh Vực cảnh trung kỳ, lại như thế nào? Cùng đỉnh phong, còn có một khoảng cách rất lớn!

- Lâm trận mới mài gươm, không còn kịp rồi...

Cười lạnh một tiếng, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, lực lượng trong lòng bàn tay lần nữa bạo tăng.

Chi chi chít chít!

Mặt đất xuất hiện khe rãnh, Trương Cửu Tiêu lần nữa không kiên trì nổi, bị lôi kéo chậm rãi hướng về phía trước. Đối phương không chỉ Lĩnh Vực cảnh đỉnh phong, còn chìm đắm không biết bao lâu, sớm đã thuần thục công pháp và lực lượng, giờ phút này thi triển ra, không có chút trúc trắc, khó mà chống cự.

- Kịp hay không, không phải ngươi nói tính toán...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện