Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thải bổ chi thuật (1)


trước sau

- Nha đầu này!

Trương Huyền lắc đầu, bay tới, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy quyển sách trước mặt Triệu Nhã, đúng là bí tịch mình chuyên môn viết cho nàng.

Này là ở Thiên Huyền vương quốc, mới vừa bái sư không lâu, chuyên môn lưu lại công pháp tinh giản phù hợp thể chất nàng, đối với tu vi hiện tại mà nói, sớm đã không còn tác dụng!

Cả quyển sách sạch sẽ gọn gàng, không có một chút nếp nhăn, bảo tồn cực kỳ để tâm. Lúc trước, thời điểm giao sách cho đối phương, yêu cầu đọc thuộc lòng liền hủy đi, không nghĩ tới còn bảo lưu.

Hơn nửa năm không thấy, dáng người của nữ hài so với trước kia càng cao hơn, cũng càng có khí chất, thể chất thuần âm mở ra, dung mạo có biến hóa nghiêng trời lệch đất, càng thêm mỹ lệ.

Đơn thuần dung mạo, trong các nữ tử đã thấy, chỉ sợ cũng chỉ có Lạc Nhược Hi có thể thắng được một bậc.

Nữ lớn mười tám biến, có biến hóa này, xem ra Băng Nguyên cung quả thực tận tâm tận lực với nàng, nếu không thể chất không có khả năng mở ra nhanh như vậy!

Hai mắt lóe lên, nhìn sang trên người nữ hài, ngay sau đó không khỏi nhíu nhíu mày. Dù trên người đối phương không có gông xiềng, nhưng tu vi giống như bị lực lượng gì cầm giữ, thời khắc này nàng giống như người bình thường, không có một chút chân khí.

- Lão sư, ngươi có khỏe không?

Đang muốn cẩn thận quan sát xảy ra chuyện gì, liền nghe thanh âm của nữ hài vang lên lần nữa.

- Ta rất khỏe!

Chẳng muốn lại đi nhìn nhiều, trực tiếp trả lời.

- Ai?

Nghe được thanh âm vang lên, Triệu Nhã giật nảy mình, vội vàng từ tại chỗ đứng lên, hai tay khoanh, che ở trước ngực.

- Còn có ai? Là ta!

Hồn thể nhúc nhích, Trương Huyền chậm rãi hiển lộ thân hình. Vu Hồn trải qua lôi đình rèn luyện, muốn để cho người ta phát hiện, cũng có thể hiển lộ ra, chỉ bất quá thể thích chừng hai mươi mét, như là cự nhân.

- Lão sư...

Thấy rõ
dung mạo của hắn cùng khí tức trên người, hốc mắt của Triệu Nhã lập tức đỏ ửng. Ngày đêm nhớ mong, trong lòng có không biết bao nhiêu lời muốn nói, nhưng chân chính gặp mặt lại một câu không nói ra được.

- Ừm, nói cho ta một chút, đến cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải thiếu cung chủ ư? Vì sao bị giam giữ?

Biết không có thời gian ôn chuyện, Trương Huyền nhíu mày, mở miệng hỏi. Trước làm rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, mới có thể nghĩ biện pháp cứu ra.

- Lão sư... Lời của ta mới vừa rồi, ngươi... Ngươi... Đều nghe được?

Không có trả lời vấn đề của hắn, Triệu Nhã hơi đỏ mặt, có vẻ hơi xấu hổ.

- Lời gì?

Trương Huyền nhìn lại.

- Chính là... Không có gì!

Triệu Nhã vội vàng xua tay, lặng lẽ nhìn lão sư một cái, phát hiện hắn đích xác không có để ở trong lòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất:

- Ta biết để lão sư rơi vào nguy hiểm, là đệ tử bất hiếu, nhưng hiện tại ta không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể hi vọng lão sư ra tay!

- Nếu như ta đã tới, tự nhiên sẽ ra tay, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Trương Huyền nói.

Có thể liều mạng chạy tới, không tiếc đắc tội Trương gia cùng Thánh Tử điện, chính là muốn cứu người, nhưng mà coi như muốn cứu, cũng phải biết cụ thể xảy ra chuyện gì.

- Là như thế này, ta trong lúc vô tình phát hiện một bí mật của Băng Nguyên cung!

Triệu Nhã cắn răng:

- Mẹ ta lại là Băng Nguyên cung cung chủ tiền nhiệm!

- Mẹ ngươi?

Trương Huyền sửng sốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện