- Võ giả tam trọng Chân Khí cảnh... có thể vận dụng chân khí, lực lượng vượt quá 300 cân... Làm thế nào thắng được?
Toàn thân hai người cứng đờ.
Võ giả nhị trọng và tam trọng là một đường ranh giới. Nhất trọng Tụ Tức, linh khí chạy toàn thân, biến thân thể người bình thường thành võ giả, có thể tu luyện.
Nhị trọng Đan Điền, ở bên trong thân thể tích góp linh khí tập trung lại, mở rộng đan điền.
Tam trọng Chân Khí, đạt tới loại cảnh giới này, chân khí có thể vận chuyển ở bên trong thân thể. Bất kể thân thể, phản ứng, hay lực lượng, hai tầng trước đều còn xa mới có thể so sánh được.
Đạt được Chân Khí cảnh, có thể nói trình độ sinh mạng cũng tăng thêm không ít. Trước đây chỉ là người bình thường. Hiện tại tuyệt đối có thể so dánh với hổ lang. Đánh thế nào đây?
Vừa rồi nhìn thấy được đám người Triệu Nhã đạt được võ giả nhị trọng, còn tưởng rằng nắm chắc phần thắng. Hiện tại xem ra... thắng cái lông!
Hoàn toàn không có chút phần thắng nào!
- Muốn thắng... trừ khi xuất hiện kỳ tích!
Thẩm Bích Như cười gượng.
Nếu nói trước đó còn ôm hy vọng đối với Trương lão sư, cảm thấy hắn có khả năng giành thắng lợi. Đến giờ phút này chút may mắn đó cũng biến mất.
Sự chấn động kinh ngạc của hai đại mỹ nữ không thể tăng thêm được nữa. Mỗi một lão sư tới quan sát cuộc chiến cũng trợn mắt há hốc mồm, lặng ngắt như tờ. Bọn họ đồng thời sử dụng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trương Huyền.
So tài với Lục Tầm lão sư... quả nhiên là tìm ngược!
- Võ giả nhị trọng chiến đâu với tam trọng? Trương đan sư... chết chắc rồi!
Giống như các lão sư khác, Âu Dương hội trưởng và Đỗ Mãn đan sư nhìn nhau, cũng đồng thời lắc đầu.
- Đúng vậy. Trình độ hai bên khác nhau, căn bản không có khả năng chiến thắng!
- Xem ra, Trương đan sư... nhất định sẽ thua!
Rất nhiều luyện đan sư đồng thời cho ra kết luận, không nhịn được thở dài.
Trương Huyền, Lục Tầm vừa ra trận, trong lòng không ít người đã có phán đoán. Cán cân thắng lợi đã nghiêng đến bên phía Lục Tầm.
...
- Ngày hôm nay diễn ra cuộc tranh tài của học viên mới. Chỉ có điều, trước đó, cần tiến hành đánh cược giữa các lão sư trước đó, Sư giả bình trắc giữa Lục Tầm lão sư và Trương Huyền lão sư.
Thấy hai nhân vật chính đều đi tới, viện trưởng từ lâu không lộ diện, giờ đã đứng ở trên đài so đấu, giọng nói vang vọng học viện.
Nghe được tiếng nói, là nhân vật chính, Trương Huyền và Lục Tầm đều dẫn theo học sinh đi lên đài so đấu. Từng người ngồi ở một bên.
Sư giả bình trắc, học sinh đấu với học sinh, lão sư chỉ có thể ở bên cạnh quan sát cuộc chiến, không được can thiệp.
Đương nhiên, so tài chỉ là một phần của đánh giá. Trong đó còn có bài thi, sát hạch tiềm lực vân vân. Chỉ có điều, võ giả chú trọng thực lực. So tài không thắng được, sát hạch phía sau cho dù thắng, cũng sẽ không có bất kỳ vinh quang nào.
- Ai lên trước?
Đối với bàn luận của người khác, Trương Huyền không thèm quan tâm. Thần sắc hắn thản nhiên nhìn về phía năm người học sinh.
- Để ta!
Viên Đào bước lên trước.
Trương Huyền gật đầu.
Huyết mạch Long Tê của hắn đã mở ra, nên tương đối yên tâm.
- Khổng Kiệt, lên đi, đánh bại kẻ đứng thứ nhất đếm ngược này!
Thấy trận đầu hắn tự nhiên phái ra loại người trong cuộc thi sát hạch nhập học đứng thứ nhất đếm ngược, Lục Tầm lạnh lùng cười.
Trải qua một đêm một mình chỉ điểm, năm học viên này dĩ nhiên đã củng cố tu vi võ giả
tam trọng sơ kỳ, có thể vận dụng chân khí một cách quen thuộc.
Thực lực như vậy, thắng được mấy võ giả nhị trọng, dễ dàng như trở bàn tay.
- Một lát nữa chờ ngươi thất bại thảm hại, xem còn có tư cách gì làm học đồ của ba danh sư!
Ánh mắt lóe lên, Lục Tầm lạnh lùng cười.
Tất cả cố gắng cũng là vì ngày hôm nay. Chờ học sinh của hắn ở trước mặt mọi người đánh bại Trương Huyền, xem người này còn không biết xấu hổ làm học đồ của ba đại danh sư nữa hay không.
Đến lúc đó, hắn sẽ để cho tất cả mọi người biết, Lục Tầm hắn mới là tồn tại vô địch nhất của học viện Hồng Thiên.
...
- Khổng học trưởng, mong rằng hạ thủ lưu tình...
Nhìn về phía đối thủ trước mắt, Viên Đào lộ ra bộ dạng tội nghiệp:
- Ngươi xem ta mập như vậy, thực lực cũng mới là võ giả nhất trọng...
- Lưu tình?
Khóe miệng Khổng Kiệt cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ xem thường:
- Khi ta chiến đấu không biết lưu tình là gì đâu. Hoặc là trực tiếp chịu thua, hoặc là... bị ta đánh xuống lôi đài. Tùy ngươi tự chọn!
- Chịu thua? Nếu như ta chịu thua, Trương lão sư sẽ đánh chết ta...
Vẻ mặt Viên Đào ủy khuất, đi về phía trước mấy bước.
- Không muốn chịu thua, vậy cứ chờ bị đánh xuống lôi đài đi. Rất đơn giản!
Không để ý tới đối phương tỏ ra yếu kém, Khổng Kiệt lạnh lùng cười.
Còn chưa bắt đầu chiến đấu, người này lại tỏ ra yếu kém, cầu xin tha thứ. Cũng thật là kỳ lạ.
Chỉ có điều, từ điểm đó cũng có thể thấy được, Trương lão sư không có bản lĩnh gì. Lục lão sư thắng chắc.
- Ngươi xem như vậy được không? Dù sao ta cũng đánh không lại ngươi. Một lát nữa, ngươi giả vờ giả vịt đánh vài cái, ta lại chịu thua. Như vậy Trương lão sư cũng sẽ không trách tội. Chỉ cần ngươi phối hợp, ta sẽ cho ngươi một nghìn... A, không, năm trăm... Ba trăm đồng tiền vàng xem như thù lao.
Lại đi về phía trước mặt đối phương, Viên Đào hạ giọng.
- Ba trăm đồng tiền vàng? Giả đánh?
Khổng Kiệt sửng sốt:
- Nhiều tiền như vậy, ngươi có sao?
- Ta có. Ngươi xem!
Tay trái Viên Đào đưa về phía túi tiền, móc một cái.
Khổng Kiệt không nhịn được cúi đầu nhìn lại.
Chỉ có điều hắn còn chưa thấy được cái gọi là tiền, liền thấy một nắm đấm xé gió lao đến.
- Trúng kế...
Tới giờ khắc này, hắn mới biết chắc là bị đối phương lừa gạt.
Tỏ ra yếu kém, giả vờ đáng thương, sau đó hối lộ, tập kích bất ngờ... Trời ạ, có cần vô sỉ như vậy hay không?
Nhiều học viên như vậy nhìn, ngươi làm như vậy, tính là anh hùng cái gì...
Trong lòng hắn phiền muộn. Chỉ có điều, lúc này đã không kịp. Đồng tử hắn co lại. Ngay sau đó hắn cảm thấy một lực lượng dời núi lấp biển tuôn ra. Còn chưa kịp phản ứng, trên mặt hắn đã cảm thấy đau đớn mãnh liệt.
Vù!
Hắn bay ngược ra, ngã ở bên ngoài đài so đấu.