Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Dùng sức lớn (1)


trước sau

Tuy rằng trước đó danh tiếng của Trương Huyền không tốt lắm, nhưng Lục Tầm có thể từng bước một quật khởi, đi đến bây giờ tình trạng này, không chỉ dựa vào thiên phú và thực lực, quan trọng hơn chính là tâm tính. Bất kể gặp phải chuyện gì, hắn đều bình tĩnh xử lý, hoàn toàn không có chút tự cao tự đại và kiêu ngạo.

Vì xác định danh sách so tài lần này, hắn đặc biẹt điều tra qua mấy học sinh của Trương Huyền, từ trong toàn trường chọn lựa ra đội hình đối đầu có điều kiện tốt nhất.

Trong khi điều tra, Trịnh Dương và Mạc Hiểu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đồng thời luyện thương. Thiên phú của Mạc Hiểu rõ ràng cao hơn ở Trịnh Dương, còn trải qua vô số lần chiến đấu, đều là Mạc Hiểu giành thắng lợi. Hắn chưa bao giờ từng thất bại.

Chính vì vậy, hắn mới từ chỗ bằng hữu tốt đào người ra, còn truyền thụ làm cho hắn thương pháp của Vương gia.

Vốn tưởng rằng đã nắm chắc, kết quả... còn chưa có so tài, lại ném thương đi, chủ động chịu thua...

Lục Tầm chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, cũng sắp phát điên.

Vừa rồi Khổng Kiệt kia bị vài câu lừa dối đã mắc lừa, bị một quyền đánh ngất xỉu, ta nhịn.

Cùng lắm thì sáu mươi vạn kim tệ (ba trăm vạn chia cho năm người) đổ xuống sông xuống biển. Nhưng ngươi... lại là chuyện gì?

Đã thấy hãm hại người, chưa thấy qua hãm hại người như thế!

Biết rõ ta cả ngủ cũng không ngủ, giúp các ngươi nâng cao thực lực, chính là vì giành thắng lợi. Hiện tại thì hay rồi, thực lực tăng lên, tiền cũng đã tốn, nhưng ngay cả đánh cũng không đánh liền trực tiếp chịu thua...

- Tại sao vậy?

- Hai học sinh Chân Khí cảnh, người đầu tiên bị một quyền đánh bay. Người thứ hai trực tiếp chịu thua? Làm cái gì vậy?

Không chỉ Vương Siêu, Lục Tầm phát điên, các lão sư xung quanh xem học sinh so tài, trên đầu tất cả đều xuất hiện dấu chấm hỏi. Mỗi một người đều không hiểu nguyên nhân.

Nhìn thấy được Lục lão sư dẫn theo học sinh Chân Khí cảnh qua, mọi người vốn tưởng rằng cục diện đã nghiêng về một phía. Kết quả... thật sự nghiêng về một phía, đáng tiếc phía một phía ngược lại...

Thật ra không chỉ mọi người có bộ dáng này, ngay cả người trong cuộc Trương Huyền cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Lúc huynh đệ Mạc Hiểu, Trịnh Dương so đấu, hắn đang ở nhà của Lục Trầm đại sư, cũng không biết hai người thật ra đã giao đấu, cũng sẽ không hiểu rõ vì sao còn chưa có chiến đấu, Mạc Hiểu liền trực tiếp nhận thua.

- Sở dĩ ta chịu thua, là bởi vì mấy ngày trước đây, chúng ta từng lén so tài một lần. Trịnh Dương chỉ dùng một chiêu, lại đánh bại ta! Thậm chí muốn giết chết ta, cũng dễ dàng như trở bàn tay.

Đám người Triệu Nhã vẫn chưa trả lời, giọng nói của Mạc Hiểu trên đài lại vang lên. Giọng nói của hắn thẳng thắn, hoàn toàn không có chút chán nản và hối hận, ngược lại mang theo một phần tiêu sái.

- Mấy ngày qua ta vẫn luôn nghĩ xem phá giải như thế nào. Vốn tưởng rằng đột phá đến Chân Khí cảnh dựa vào lực lượng cường đại, có thể hóa giải. Vừa rồi ta thử một chút mới phát hiện, vẫn không chống đỡ được. Chiêu số Trịnh Dương học tập với Trương lão sư, đã tiến thẳng tới chân ý của thương đạo. Chỉ sợ ta nghiên cứu cả đời, cũng không có cách nào lý giải được, càng chưa nói tới chống đỡ.

- Biết rõ tiếp tục so với xuống, vẫn sẽ bị hắn một thương đánh bại, còn không bằng chủ động chịu thua!

Nói đến đây Mạc Hiểu ôm quyền hướng về phía bằng hữu tốt, khẽ cười:

- Trịnh Dương, ngươi có một lão sư tốt, nhất định phải biết quý trọng!

Nói xong hắn cầm lấy trường thương, xoay người đi trở về.

Giọng nói của hắn vang vọng bốn phía xung quanh. Gần như tất cả mọi người đều nghe được.

- Mạc Hiểu nói Trương lão sư truyền chiêu số, hắn nghiên cứu cả đời cũng không có cách nào phá giải?

-
Nói như vậy, chẳng phải là còn mạnh hơn thương pháp của Vương gia sao? Làm sao có thể?

- Hai bên so tài, theo lý thuyết cũng sẽ không nói dối... Nếu không, Lục lão sư còn không đánh chết hắn sao?

...

Mỗi một người đều trợn tròn mắt.

Ở Thiên Huyền vương quốc, thương pháp của Vương gia thật sự quá nổi danh. Rất nhiều người nhìn thấy được chiêu số là có thể nhận ra, gần như là đại biểu vô địch trong thương pháp.

Nhưng bây giờ Mạc Hiểu nói, căn bản không phải là đối thủ... khiến cho tất cả mọi người đều bùng nổ.

- Xem ra Trương Huyền lão sư cũng không kém cỏi giống như trong lời đồn đại, trái lại rất lợi hại!

- Đúng vậy, tổng cộng năm cuộc so tài, hiện tại đã thắng liên tiếp hai trận. Chẳng lẽ Lục lão sư phải thua?

- Ai cũng không biết. Chỉ mong tiếp đó Lục lão sư có thể quật khởi...

...

Xung quanh bàn luận ầm ĩ. Trên đài, ngực Lục Tầm trong ngực một lên một xuống, sắc mặt càng lúc càng xanh mét.

Đau trứng. Đều dạy cho một đám người gì vậy? Hãm hại lão sư không phải là hãm hại như vậy.

Câu nói sau cùng kia của ngươi có ý tứ?

Trịnh Dương có một lão sư tốt... Lẽ nào ngươi không có một lão sư tốt sao?

Ta tốn ba trăm vạn giúp các ngươi mua đan dược, không tiếc tiêu hao chân khí, giúp các ngươi nâng cao thực lực. Kết quả... có được một câu nói như vậy?

Tuy rằng phẫn nộ, nhưng hắn cũng biết, bây giờ không phải là thời gian tức giận. Một khi nổi giận, uy vọng nhiều năm tích lũy, sẽ một lần rơi xuống nghìn trượng, hoàn toàn đổ nát.

Hắn nhìn xung quanh một vòng.

Hiện tại trước mắt còn ba người chưa có so tài.

Bạch Siêu, Đỗ Lỗi và Chu Hồng.

Bạch Siêu am hiểu quyền pháp, chuyên môn khắc chế Lưu Dương kinh mạch tay phải có vấn đề.

Đỗ Lỗi thối công tốt, tốc độ cực nhanh, lại thêm hắn truyền thụ một bộ thân pháp rất lợi hại, sử dụng đi đối phó với Vương Dĩnh trên đùi có chỗ thiếu hụt, hẳn không có vấn đề lớn.

Về phần Chu Hồng, lại đối chiến với Triệu Nhã.

Liên tục hai trận thất bại, trận kế tiếp phải giành được thắng lợi, bằng không phía sau sẽ càng tệ hơn, sẽ càng mất mặt hơn.

- Đỗ Lỗi, ngươi tới đi!

Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, hắn quyết định để cho Đỗ Lỗi qua.

Căn cứ vào điều tra, tính cách Vương Dĩnh tương đối mềm yếu. Chỉ cần vừa bắt đầu Đỗ Lỗi lại tấn công nhanh, tất nhiên khiến cho nàng sinh lòng khiếp sợ.

Lại nói, chân của nàng không tốt. Cho dù Đỗ Lỗi không thắng được, dựa vào thân pháp cũng có thể an toàn thoát thân, không đến mức giống như hai trận trước, trực tiếp bại trận.

Đỗ Lỗi gật đầu, đi lên đài so đấu.

- Vương Dĩnh!

Nhìn thấy được đối phương phái người ra, Trương Huyền cũng khoát tay áo.

Vương Dĩnh đáp một tiếng, khuôn mặt đỏ ửng, đi lên phía trước.

Tại vị trí người chủ trì.

- Lục lão sư không hổ danh là Lục lão sư. Liên tục thất bại hai trận, đã nhìn ra được chỗ sơ hở của Trương Huyền.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện