Loại cảm giác này, giống như đồ vật trong tay hắn, chỉ cần tế ra, liền có thể hủy diệt thiên địa, nguyên thần sẽ bị phá huỷ.
Đường Chủ lệnh của Tổng bộ Danh Sư đường, trừ Xuân Thu đại điển ra chính là đệ nhất chí bảo, các đời quyền Điện chủ, mặc dù chỉ khống chế một phần mười lực lượng, nhưng có thể để vô số gia tộc, thế lực lớn không dám hành động thiếu suy nghĩ, dưới Cổ Thánh, không ai cản nổi, coi như Dương sư cũng không dám tranh phong!
- Độc điện Điện chủ, mặc dù rất mạnh, nhưng nếu ta thi triển ra vật này, có thể trực tiếp phá hủy linh hồn, Tiên Thiên độc thể, chỉ sợ cũng không ngăn cản được!
Lệnh bài huyền phù ở trước mặt, Nhậm Thanh Viễn nhìn qua.
Tiên lễ hậu binh, tế thứ này ra, là muốn cho đối phương biết nội tình cùng thực lực chân chính của Danh Sư đường, cũng không phải chỉ là ngoài miệng nói một chút.
- Thật đúng là không ngăn cản được!
Ngụy Như Yên muốn nói chuyện, nhưng Trương Huyền đánh gãy, lắc đầu.
Lệnh bài kia so với Điện Chủ lệnh của Thánh Tử điện thì mạnh mẽ hơn không biết gấp bao nhiêu lần, thật muốn tế ra, thật khó mà ngăn cản.
- Không biết linh hồn khắc ở phía trên, ta có ảnh hưởng gì không?
Trương Huyền hỏi tiếp.
- Thật có một chút ảnh hưởng, có điều yên tâm, đều là chỗ tốt. Một là bảo đảm vĩnh viễn sẽ không vi phạm ước định của Danh Sư; thứ hai, xuất hiện nguy hiểm, cũng có thể thông qua linh hồn truyền lại, báo tin Danh Sư đường, tốc độ nhanh nhất nhận được viện trợ!
Nhậm Thanh Viễn nói.
- Bảo đảm sẽ không vi phạm ước định của Danh Sư? Nói như vậy, tương đương với ký kết khế ước, khống chế linh hồn?
Trương Huyền nói.
Đây giống như thú sủng, thật muốn khắc linh hồn lên, chẳng khác nào bị đối phương quản chế, sẽ không bị bản thân khống chế.
- Khắc linh hồn lên, chỉ là phòng ngừa xuất hiện sự tình phản bội nhân tộc xuất hiện, sẽ không cưỡng ép khống chế đi làm cái gì, điểm ấy không cần lo lắng!
Nhậm Thanh Viễn xua tay.
Lưu lại linh hồn, chỉ là phòng ngừa
rắc rối có thể xuất hiện, cũng không phải tận lực làm khó. Chỉ cần đối phương đồng ý, tương đương với triệt để hợp nhất, sự tình hôm nay liền có thể khống chế lại.
- Không có ý tứ, dù không cưỡng ép khống chế, ta cũng sẽ không tiếp nhận!
Trương Huyền lắc đầu.
Khắc linh hồn lên, tương đương với bị hạn chế, thời điểm đối phương muốn giết liền giết, để hắn làm chuyện gì, nhất định phải làm cái đó, sống giống như thú sủng, làm sao có thể đồng ý?
Coi như đối phương nói hay hơn nữa, nhưng linh hồn bị quản chế, nếu thật để hắn làm chuyện không muốn làm, cũng không có phương pháp gì.
Tỷ như muốn mình huỷ bỏ Ngụy Như Yên, giải tán Độc điện... Tận trách sự tình Danh Sư nên làm, giải quyết triệt để tai hoạ ngầm... Bản thân làm hay không làm?
- Không chấp nhận?
Vẻ mặt của Nhậm Thanh Viễn âm trầm xuống:
- Ngươi có biết kết quả không?
Nếu ví cái này như đế quốc mà nói, đối phương khống chế Độc điện, tương đương với cầm binh quyền còn không khuất phục, đã chạm đến điểm mấu chốt.
- Ta tự nhiên biết rõ!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, nhìn về phía nữ hài trước mắt, mang theo áy náy:
- Là lão sư liên lụy ngươi...
Hắn không khuất phục, Danh Sư đường tất nhiên sẽ làm ra quyết định, Ngụy Như Yên tới cứu mình, làm như vậy, cũng là kéo nàng đến phía đối lập của Danh Sư đường.
- Lão sư nói gì vậy, mạng của học sinh là của ngươi, nào có cái gì liên lụy hay không liên lụy... Bất quá, thật muốn động thủ với chúng ta, cũng phải làm tốt chuẩn bị hao tổn hơn phân nửa!
Ngụy Như Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, đứng dậy, cổ tay khẽ đảo, một mảng lớn bóng người xuất hiện ở trước mặt.