Triệu Phong đi tới vương thành, chuyện Triệu Nhã nữ nhi của hắn có thể chất thuần âm, Thẩm Truy bệ hạ cũng đã biết, vốn tưởng rằng tối đa thiên tài hơn người bình thường một ít. Dù nằm mơ cũng không nghĩ tới... thiên tài nhiều như vậy.
Sau nửa tháng ngắn ngủi, từ võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh đỉnh phong đạt được võ giả ngũ trọng Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong...
Điều này đã không thể sử dụng từ yêu nghiệt để hình dung nữa. Tuyệt đối là nghịch thiên!
Thiên phú như vậy, sau này lớn lên thành cự phách một phương, bảo hộ một phương, là chuyện đương nhiên! Có thể sau này Thiên Huyền vương quốc sẽ dựa vào thiếu nữ này tới chống đỡ, đi về phía ánh sáng huy hoàng càng cường đại hơn.
...
- Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn khiêu chiến ta?
Không biết tới sự chấn động kinh ngạc của mọi người, nhìn thấy được mình muốn chiến đấu Trương Huyền, lại bị học sinh của hắn ngăn cản, da mặt Lục Tầm co giật.
Sớm biết như vậy, còn không bằng không mở miệng.
Lúc này thì hay rồi. Bị những học sinh này ngăn chặn, không động thủ, người khác sẽ nói sợ bọn chúng. Động thủ, lại khó tránh khỏi ỷ lớn hiếp nhỏ. Mấu chốt nhất chính là... thắng không vẻ vang, thua càng mất mặt!
Phiền muộn mãnh liệt, khiến cho hắn đều nhanh điên rồi.
- Không sai, cho dù chiến thắng không nổi, vì vinh dự của Trương lão sư, chúng ta cũng sẽ không tiếc!
Đám người Triệu Nhã đều lộ ra sự kiên định không cho phép cự tuyệt.
Thậm chí Vương Dĩnh trước đó thoạt nhìn có chút nhu nhược, cũng không lui về phía sau chút nào.
Trương lão sư là tuyến phòng ngự thần thánh nhất trong lòng bọn họ. Mấy ngày qua bọn họ cố gắng là vì cái gì? Còn không phải là làm cho hắn vẻ vang sao?
Ngày hôm nay, kẻ đầu sỏ gây tai họa muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn lại ở trong này... bọn họ quyết không lui về phía sau một bước!
Trương lão sư, để cho chúng ta tìm lại công đạo cho lão sư!
Trương lão sư, để cho chúng ta giúp lão sư rửa sạch sự khinh thường và sỉ nhục của đối phương!
- Đám hài tử này...
Nhìn thấy được hành động của bọn họ, dù tâm tính Trương Huyền trầm ổn, đạt được cảnh giới tâm phẳng lặng như mặt nước, viền mắt cũng nhất thời đỏ lên.
Hắn thu nhận mấy học sinh này, chỉ là vì không bị học viện khai trừ, hóa giải nguy cơ đầu tiên sau khi sống lại.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, gieo một hạt giống, trả lại cho mình một cánh rừng.
Hắn không có phương pháp dạy học gì tốt, cũng không tận lực làm cho đối phương cảm kích. Điều hắn làm, chỉ là tận tâm mà thôi. Hắn chỉ là không muốn có lỗi với bất kỳ người nào... Kết quả lại làm cho hắn cảm động.
Hồi tưởng lại trước đó, bình thường vẫn suy nghĩ có đáng giá hay không. Bây giờ mới biết, lòng người không phải là thứ tiền tài, vật chất có thể cân nhắc. Chỉ khi ngươi thật lòng với bọn họ, bọn họ mới có thể thật lòng đối với ngươi. Không có cái gọi là đáng giá hay không đáng giá, có nên hay không nên!
- Khó trách bọn họ tu luyện trận pháp hợp kích. Chỉ sợ cho dù Lục Tầm không khiêu chiến với ta, bọn họ cũng sẽ lấy lại địa bàn, giúp ta trút giận!
Trong lòng hắn cảm động. Lúc này hắn mới hiểu được nội dung trước đó Đồ Thư Quán nhìn thấy được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Hắn vẫn nghi ngờ, đám nhóc này tu luyện trận pháp hợp kích làm cái gì. Xem ra chính là vì hiện tại.
Lục Tầm khiêu chiến đánh giá sư giả, làm
cho mình không thể không tiếp nhận, khiến cho mình chật vật không chịu nổi, danh dự bị hao tổn. Trong mắt bọn họ nhìn thấy được những điều này. Cho dù ngày hôm nay Lục Tầm không có khiêu khích, khẳng định bọn họ cũng sẽ xông lên, tìm hắn lý luận, tìm hắn so tài.
Cho dù biết rõ không địch lại, cho dù biết rõ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa... bọn họ cũng vì nghĩa không hề chùn bước.
Chỉ vì... không để cho lão sư chịu nhục!
Những tiểu tử này...
Không nghĩ tới...
Trong lòng thầm run rẩy, Trương Huyền cố nén nước mắt.
- Không thể để cho bọn họ mạo hiểm...
Hắn đang muốn đứng dậy, tiến hành khuyên can, lại cảm thấy trong đầu chấn động. Trong giá sách sâu bên trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán, một quyển sách màu vàng lại xuất hiện.
- Sách này... lẽ nào có liên quan đến việc học sinh cảm kích?
Nhìn thấy được quyển sách hình thành, Trương Huyền sửng sốt.
Lần trước hình thành sách màu vàng, hắn cũng không biết từ lúc nào. Lúc này, lại tận mắt nhìn thấy được mấy học sinh vì mình, phấn đấu quên mình. Chẳng lẽ sách màu vàng hình thành có liên quan đến học sinh?
Ý nghĩ này lóe lên ở trong đầu, hắn không nghĩ nhiều nữa.
Bây giờ không phải là thời điểm nghiên cứu điều này. Hắn đứng dậy, đang muốn đi tới, bảo mấy học sinh lui ra phía sau, lại thấy mấy người đồng thời xoay đầu lại.
- Trương lão sư, đây là quyết định mấy người chúng ta đưa ra, vẫn hi vọng lão sư không nên can thiệp vào.
Ánh mắt trong suốt của Triệu Nhã nhìn qua, mỉm cười, giọng nói vang vọng bốn phía xung quanh, mang theo sự kiên định không cho cự tuyệt.
- Lão sư vì chúng ta bỏ ra nhiều như vậy, chúng ta thầm muốn làm chút chuyện gì đó cho lão sư, cũng muốn biểu diễn công lao lão sư mấy ngày qua chỉ điểm tu vi cho chúng ta, để cho tất cả mọi người biết...
- Danh dự của lão sư... không thể sỉ nhục!
- Uy nghiêm của lão sư... không thể xâm phạm!
Nhìn thấy được những tiểu tử này, ánh mắt mỗi một người kiên nghị, quyết định của mỗi một người vững chắc giống như núi, toàn thân Trương Huyền căng thẳng, không nhịn được dừng lại.
- Mong lão sư thành toàn!
Triệu Nhã ôm quyền.
- Mong lão sư thành toàn!
Bốn người khác cũng đồng thời mở miệng.
- Được, các ngươi cẩn thận. Nếu quả thật không phải là đối thủ, lại chịu thua đi. Yên tâm đi! Lão sư đứng ở chỗ này, không ai dám sỉ nhục, cũng không ai có thể sỉ nhục!
Chắp hai tay ở sau lưng, hai hàng lông mày của Trương Huyền nâng lên, khí tức trên người thoáng cái kích phát ra, xông thẳng lên trời.
Ở dưới khí tức cường đại, mấy cái bàn xung quanh lập tức nổ tung, biến thành bụi phấn.
- Thông Huyền cảnh... đỉnh phong?
Có tiếng kinh ngạc kêu lên.