Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thất Thất, thật xin lỗi (2)


trước sau

Không muốn thương tổn, nhưng làm ra tổn thương lớn nhất, không muốn chạm phải, nhưng chạm phải sâu nhất.

- Ta vẫn cho là, ngươi là công chúa của Bạch Viễn đế quốc...

Trương Huyền dừng lại một chút nói.

Lúc trước, Thanh Nguyên đế quốc từ biệt, Ngọc Phi Nhi nói, lúc trước Lạc Thất Thất đi Hồng Viễn học viện, là bởi vì có tín vật của Bạch Viễn đế quốc, hẳn là công chúa nơi đó, làm sao cũng không nghĩ đến, sẽ dính líu quan hệ với Lạc gia.

- Vì không cho tộc nhân tìm tới, ta mượn dùng lực lượng Tĩnh Không châu, phong ấn huyết mạch cùng tu vi, tuy Tĩnh Không châu bị ta luyện hóa, lại không tiếp xúc đến bí ẩn cấp độ càng sâu. Bởi vậy, còn có chút lực lượng không cách nào hoàn toàn khống chế, sau khi bị phong ấn, không chỉ thực lực rơi xuống Hóa Phàm cảnh, một số ký ức cũng bị phong ấn! Mấu chốt nhất là, cần thực lực từ từ đột phá, đạt tới cảnh giới nhất định, mới có thể phá vỡ... Đây cũng là nguyên nhân ở địa cung, biết ngươi gặp nguy hiểm, lại không cách nào xuất thủ cứu giúp...

Không có trực tiếp trả lời hắn, Lạc Thất Thất lẩm bẩm nói.

Trương Huyền gật đầu.

Nhìn thấy vị trước mắt này là đối phương, cũng đoán được không ít. Ở trên đại lục quả thực có chút bí pháp, có thể phong ấn tu vi cùng huyết mạch người, nhưng nhất ẩm nhất trác, tự có định số, uy lực lớn như thế, nhất định phải có tổn thương, giống như mẫu thân Triệu Nhã lúc trước, phong ấn huyết mạch, ẩn trốn cổ địa, gả cho cha Triệu Nhã, người sau ở chung nhiều năm, cũng không thể nhận ra.

Còn nàng vì sao là học viên năm thứ hai Danh Sư học viện, thật ra thì thời gian nàng rời Thánh Tử điện không dài, không đủ một năm, nhưng Hồng Viễn Danh Sư học viện chỉ cần thực lực cùng cấp bậc Danh Sư đủ, liền có thể tấn cấp, không phải dần dần từng bước, theo thời hạn tấn thăng.

Những sự tình này có thể lý giải, chỉ bất quá còn có chút nghi vấn, không làm rõ ràng được.

Cái kia chính là... Lạc gia tiểu công chúa là Diễn Hư thể, không cách nào dùng thư viện dò xét, nhưng hắn từng dò xét qua Lạc Thất Thất, cũng không biểu hiện thân phận, chẳng lẽ loại thể chất này, ngay cả thư viện cũng có thể giấu diếm? Thậm chí còn cho ra đáp án sai lầm?

Nếu thực như thế, vậy thì thật là đáng sợ!

Bất quá liên lụy đến thư viện, chuyện này không thể hỏi thăm, chỉ có thể về sau từ từ tìm kiếm đáp án.

- Thời điểm ở Lạc gia, ta từng có ân với hoàng thất của Bạch Viễn đế quốc, mặc dù phong ấn tu vi, nhưng để hắn giới thiệu một chút, đi vào Hồng Viễn Danh Sư học viện, ngụy trang thành một Danh Sư tứ tinh, còn là rất đơn giản, có loại thân phận này, mới có thể để cho tộc nhân không phát hiện được... Hơn nữa, mấu chốt nhất là, từ lúc vừa ra đời liền chói mắt, người ở bên ngoài xem ra, ánh sáng vạn trượng, nhưng đối với ta mà nói, thật chỉ muốn làm người bình thường! Cái gì cũng không cần muốn, vô cùng đơn giản, vui vui sướng sướng sống cả đời...

Thần sắc Lạc Thất Thất ảm đạm.

Mặc dù phong ấn tu vi cùng huyết mạch, để tộc nhân không cách nào tìm, nhưng lấy năng lực cùng thủ đoạn của nàng, để Bạch Viễn đế quốc cho tín vật, viết một phong thư giới thiệu, còn là rất đơn giản, giả mạo công chúa của đối phương, khẳng định cũng sẽ không để ý.

Chính bởi vì có thân phận giả này, mới có thể ở Hồng Viễn học viện lâu như vậy, không có người phát hiện, thậm chí hảo hữu Ngọc Phi Nhi cũng không biết.

Trương Huyền giờ mới hiểu được.

Đối phương là nhân vật thiên tài nhất của Lạc gia, thật không muốn để cho đối phương tìm ra, khẳng định phảicho mình một thân phận thích hợp, giống như bản thân giả mạo học sinh của Dương sư, có thứ này, người khác tự nhiên sẽ không xem kỹ.

- Lần trước ta đã nói, đã có người ưa thích, thật
ra thì... Chính là Lạc sư! Trước đó vẫn cho rằng nàng là người Lạc gia, mới có loại hiểu lầm này...

Trương Huyền hiểu ra, cắn răng một cái nói.

Chuyện ngày hôm nay, nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không tổn thương không chỉ vị trước mắt, Lạc Nhược Hi cũng không tiện bàn giao.

- Ta đoán được...

Lạc Thất Thất nhẹ gật đầu, hai mắt bị nước mắt chiếm hết, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhỏ xuống.

- Thất Thất, thật xin lỗi...

Trương Huyền lần nữa ôm quyền.

Biết đối phương là Lạc gia công chúa, rốt cuộc minh bạch lúc trước vì sao có thể lấy ra nhiều linh dược ngàn năm như vậy, cũng rõ ràng vì sao Lạc Thừa Tân sẽ ở sau khi nàng rời đi, đột nhiên xuất hiện, tìm bản thân phiền phức.

Hiện tại xem ra, hẳn là Lạc Thừa Tân ở Thanh Nguyên thành tìm được nàng, mà nàng biết sắp rời đi, bản thân thiếu hụt đồ vật tấn cấp, mới mượn danh nghĩa luyện đan làm tên, mục đích là vì cho mình chút quà tặng.

Trước đó Lạc Huyền Thanh nói, muội muội của hắn, bất kỳ chức nghiệp gì cũng học rất nhanh, nhưng luyện đan bình thường, lúc ấy không chú ý, giờ phút này nhớ lại mới hiểu được... Chính là vị trước mắt này!

Cũng rốt cuộc minh bạch, vì sao địa cung ẩn chứa thân thể Ngô Dương Tử, Huyễn Vũ đế quốc, thậm chí Hồng Viễn Danh Sư học viện cũng không thể nào phát giác, mà nàng một Danh Sư ngũ tinh nho nhỏ, căn cứ phương pháp luyện khí đặc thù, liền tuỳ tiện tìm ra...

Thiên tư của Tiểu công chúa, thiên hạ hiếm thấy, cho dù phong ấn ký ức, cũng càng thêm nhạy cảm hơn người bình thường.

Đây cũng là vì cái gì, đồng dạng giảng bài, tốc độ tiến bộ của nàng vượt xa đám người Ngọc Phi Nhi, so với đám người Trịnh Dương cũng không hề yếu.

Sau khi đến Thanh Nguyên đế quốc, tu vi đột phá Thánh Vực... mở ra phong ấn, lực lượng huyết mạch không che giấu được nữa, lúc này mới bị tìm ra... Mới có rất nhiều sự tình phía sau.

- Ngươi... Đi thôi!

Không biết suy nghĩ của hắn, nhìn thanh niên trước mắt để nàng quyến luyến kia, ánh mắt Lạc Thất Thất mịt mù, khẽ cắn môi, khoát tay áo.

- Đa tạ!

Trương Huyền cúi người, biết nói càng nhiều, mang tới tổn thương càng lớn, hít sâu một hơi, xoay người đi ra ngoài.

- Chạy đi đâu...

Rầm!

Mới vừa đi hai bước, từng đạo hàn mang vây quanh bốn phía, rất nhiều Lạc gia trưởng lão trước đó bị thương, Lạc Huyền Thanh nhao nhao rút trường kiếm, từng cái trừng mắt nhìn.

- Trương Huyền, hôm nay ngươi dám đi, sẽ vĩnh viễn là kẻ địch của Lạc gia, hai nhà Trương, Lạc khó có thể điều tiết!

Lạc gia gia chủ nhịn không được hét lớn.

- Không sai, Trương Huyền, hôm nay ngươi dám rời đi nơi này, chính là kẻ địch của Lạc Huyền Thanh ta, Lạc Huyền Thanh ta thề, cố gắng cả đời cũng sẽ chém giết ngươi!

Lạc Huyền Thanh cắn răng.

Trương Huyền dừng lại một chút, vẫn như cũ đi thẳng về phía trước.

- Chết!

Lạc Huyền Thanh nhịn không được nữa, bàn tay cuồn cuộn, lần nữa đập tới Trương Huyền.

- Dừng tay!

Trường thương của Trịnh Dương vẩy một cái, đâm rách chưởng lực của hắn, đám người Vương Dĩnh, Lộ Xung đồng loạt đứng ở phía sau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện