- Vị... Lạc Nhược Hi này, rốt cuộc là ai?
Thấy hai người bay đi, Mộng kiếm thánh nhịn không được nữa, nhìn về phía Dương sư.
Nơi này, kiến thức của hắn uyên bác nhất, nếu có người có thể nhận ra thân phận đối phương, cũng chỉ có hắn.
- Ta cũng không biết, bất quá... rất có khả năng liên quan đến tới nơi đó!
Dương sư chần chờ một chút, nói.
- Ở đâu?
Mộng kiếm thánh còn có chút không hiểu, liền nghe Hưng kiếm thánh chen vào nói:
- Dương sư nói là Chư Tử bách gia?
- Không sai, năm đó Khổng sư rời đi không lâu, tất cả học sinh của hắn nhao nhao biến mất, tuy mịt mù không tin tức, nhưng căn cứ người đời sau ghi chép cùng phỏng đoán, hẳn là đến một phương thế giới rời xa đại lục.
Vẻ mặt Dương sư nghiêm túc:
- Quãng thời gian trước, Danh Sư đường đưa tin cho ta, nói kèm theo Khổng miếu lay động, hậu nhân của Chư Tử bách gia cũng xuất hiện tung tích, thậm chí xuất hiện Diễn Hư thể mà Thiên Cơ sư không cách nào suy tính, chỉ là lóe lên liền biến mất, tìm không ra đầu mối, cũng liên lạc không được... Vị Lạc Nhược Hi này, bất ngờ xuất hiện, đồng tử bên người lại cường đại như vậy, có lẽ đúng là bọn họ!
- Chư Tử bách gia, được Khổng sư thân truyền, tu bí tịch cường đại, trời sinh mạnh mẽ, nói như vậy, đến thật có thể là bọn họ...
Mộng kiếm thánh giật mình:
- Trước đó còn cảm thấy, Huyền nhi không có ánh mắt, ném dưa hấu nhặt vừng, nếu là hậu nhân của Chư Tử bách gia, vậy ta an tâm!
Nói xong sắc mặt còn đắc ý.
Trương gia thông gia Lạc gia, dựa theo tình huống bình thường, là kết cục hoàn mỹ nhất, không chỉ có thể để Trương gia thanh thế càng lớn, còn có thể để nhi tử một bước lên trời, nắm giữ thế lực chân chính có thể chống lại Danh Sư đường.
Nhưng nhi tử không thích, vậy cũng không có cách nào.
Mắc nợ nhi tử nhiều như vậy, lần nữa gặp mặt, chỉ muốn để hắn thuận tâm ý.
Vốn cho rằng lần này thiệt hại rất lớn, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn liên hệ với người của Chư Tử bách gia, nói như vậy, không những không có mất đi, ngược lại sau này thành tựu vô hạn?
- Tình cảm không phải cân nhắc được mất...
Nhìn thấy bộ dáng này của vợ, Hưng kiếm thánh im lặng lắc đầu:
- Trương gia cùng Lạc gia thông gia, thời không liên hợp, là mấu chốt mở ra Khổng miếu, hiện tại náo thành như vậy, Khổng miếu mở không ra, ảnh hưởng không riêng gì Danh Sư đường bố cục, càng quan trọng hơn là nhân tộc an nguy!
Nói thật, hắn cũng có chút ghen ghét.
Từ khi nhi tử xuất hiện,
hắn làm chồng, ở trong lòng vợ không có một chút trọng lượng.
Ngày ngày bị mắng không nói... Chuyện lớn như vậy không đi nghĩ, hết lần này tới lần khác suy nghĩ nhi tử tìm con dâu.
- Khổng miếu mở không ra, còn có những người khác, liên quan gì nhi tử của ta, ta chỉ hy vọng từ nay về sau hắn bình an!
Mộng kiếm thánh khoát tay áo.
- Lòng dạ đàn bà!
Hưng kiếm thánh vung tay.
- Ngươi lặp lại lần nữa...
Mộng kiếm thánh giận dữ.
- Được rồi, tuy hiện tại Khổng miếu xuất hiện biến cố, nhưng còn không có triệt để hiển lộ dấu vết, cách xuất thế hẳn còn có một đoạn thời gian. Sư huynh còn có thời gian làm việc! Hơn nữa, nhìn bộ dạng của tiểu công chúa, vẫn tình căn thâm chủng với sư huynh, đến lúc đó cẩn thận giảng giải, lấy đại cục làm trọng, sẽ không có vấn đề quá lớn!
Dương sư nói.
Tuy ngày hôm nay huyên náo không vui, nhưng chỉ cần tiểu công chúa không có quyết liệt, liền có thể cứu vãn được.
Lại nói vô số tiên tổ Lạc gia vì nhân tộc, xông pha khói lửa, nói rõ trung nghĩa, mặc dù lần này rất mất thể diện, nhưng chỉ cần giải thích cặn kẽ, còn có thể làm dịu.
- Dương sư nói không sai, trở lại ta khuyên nhi tử, đại trượng phu tam thê tứ thiếp không tính là gì, thực không được, cũng thu tiểu công chúa, ngươi xem nha đầu kia lớn lên rất xinh đẹp, mấu chốt nhất là cái mông cong, mắn đẻ! Quan tâm nàng cái gì Lạc Nhược Hi, cái gì Lạc Thất Thất, đều lưu lại chẳng phải tốt hơn? Mọi người tất cả đều vui vẻ!
Mộng kiếm thánh gật đầu.
- A Mộng nói đúng, đại trượng phu, tam thê tứ thiếp, cưới nhiều một cái cũng không quan trọng!
Hưng kiếm thánh lên tiếng gật đầu.
- Tam thê tứ thiếp? Họ Trương, ngươi còn muốn cưới mấy cái?
Mộng kiếm thánh cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo sát ý.
- Ta... Ta... Ta nói là nhi tử...
Hưng kiếm thánh như rơi vào hầm băng, suýt chút nữa khóc:
- Thật không phải nói ta... Ah, cứu mạng, ah, về sau không dám nói, đúng, đúng, nghĩ cũng không dám nghĩ...