Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nhiễm Cầu Cổ Thánh (2)


trước sau

Đứng tại chỗ đợi gần như nửa chén trà nhỏ thời gian, quang môn trước mắt đột nhiên lay động, thanh niên trắng nõn vừa rồi tiến vào đi ra, nhìn quanh hai bên, không phát hiện cái gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lần nữa đi vào cửa, lần này quang môn không có duy trì bao lâu, liền lập tức tiêu tán.

- Gia hỏa này thật cẩn thận, bọn họ lại ẩn giấu ở phía sau cửa, vừa rồi một khi đi vào, liền có khả năng gặp phải mai phục cùng công kích!

Trương Huyền sầm mặt lại.

Từ trước tới nay đều là hắn tính toán người khác, không nghĩ tới lần này nếu không phải Lạc Nhược Hi lôi kéo, liền bị mấy tên kia tính kế!

Vừa rồi thật muốn xông tới, coi như kích hoạt lên Khổng sư tinh huyết, dưới Cổ Thánh vô địch, đột nhiên bị bốn đại cao thủ vây công, hoặc bước vào cạm bẫy của đối phương, cũng rất khó chạy trốn.

Dị Linh tộc quả nhiên từng cái xảo trá!

- Hừ, dám chơi ta, không chơi chết các ngươi, ta liền không gọi Trương Huyền!

Trương Huyền hừ lạnh một tiếng, híp mắt lại.

Lúc trước không có thực lực, tất cả cao thủ của Thanh Điền nhất tộc cũng bị hắn chơi chết, lần này đạt đến Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong, người mang Khổng sư tinh huyết, tự nhiên không có khả năng bị thua lỗ.

- Đi vào đi!

Lấy đi phong ấn, Lạc Nhược Hi đi tới địa phương mấy người biến mất.

Tiến về phía trước một bước, đồng tử Ngột Thần hít sâu một hơi, bàn tay mở ra, bỗng nhiên đè ép xuống.

Ông!

Giống như thanh niên trắng nõn vừa rồi, lực lượng truyền vào, địa phương trống không chậm rãi xuất hiện một cánh cửa ánh sáng. Làm xong những thứ này, đồng tử đi vào trước, biến mất ở trước mắt.

Trương Huyền cùng Lạc Nhược Hi liếc mắt nhìn nhau, cũng đồng thời đi vào.

Sau một khắc, Trương Huyền xuất hiện ở một thảo nguyên bát ngát, bốn phía trời sáng khí trong, nhìn một cái, phảng phất như bị truyền tống đến một nơi khác, căn bản phát hiện không ra, đã đến một trong không gian gấp.

- Cái không gian này thật ổn định...

Trương Huyền tràn đầy kinh ngạc.

Không gian gấp bình thường, cho dù là Khâu Ngô cung cũng cực kỳ thô ráp, lực lượng quá mạnh sẽ dẫn tới sụp đổ, mà ở trong này dị thường vững chắc, không phải trước
thời hạn biết, cũng hoài nghi có phải thật vào hay không.

- Không gian càng ổn định thì càng nguy hiểm, ta xem bọn họ đi nơi nào, con đường những người này đi qua, hẳn sẽ an toàn không ít!

Đồng tử Ngột Thần ôm quyền.

Lạc Nhược Hi gật đầu đáp ứng.

Ngột Thần xoay người nhìn bốn phía, trong mắt không ngừng lấp lánh, lông mày càng nhăn càng chặt.

- Nơi này có rất nhiều nguy hiểm, khắp nơi đều có trận pháp cùng vết nứt không gian, hơi không cẩn thận, liền có thể rơi vào trong đó, khó mà chạy trốn, chúng ta muốn...

Đang muốn nói cẩn thận, chỉ thấy bàn chân của thanh niên đạp mạnh, sải bước đi ra ngoài.

Vừa đi vừa gọi bọn họ:

- Nhanh đuổi theo, đi bên này...

- Ngươi...

Không nghĩ tới hắn lỗ mãng như thế, Ngột Thần chán nản:

- Nơi này quá nguy hiểm, ta cũng không có tìm được dấu vết đối phương đi qua, ngươi trực tiếp vượt qua, rất nguy hiểm...

Đang muốn xông tới bắt hắn về, chỉ thấy nữ hài cũng một câu không nói, đi theo.

- Tiểu thư, nguy hiểm...

Ngột Thần vội vàng mở miệng.

Trương Huyền này thực lực thấp, không biết khó khăn ngược lại cũng thôi, sao tiểu thư cũng lỗ mãng như vậy?

- Hắn có Minh Lý Chi Nhãn, đi theo là được!

Thanh âm không có kết thúc, liền nghe tiểu thư nhàn nhạt nói.

- Minh Lý Chi Nhãn? Minh Lý Chi Nhãn có thể nhìn xuyên tất cả hư ảo?

Ngột Thần ngẩn ngơ, thân thể kìm lòng không được lung lay thoáng cái.

Minh Lý Chi Nhãn, nắm giữ không gian lại lợi hại như vậy... Đến cùng hắn là cao thủ, hay ta là cao thủ? Làm sao cảm giác... vị siêu cấp cao thủ như hắn ở trước mặt đối phương, cảm giác ưu việt gì cũng không tồn tại?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện