Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Con quay không gian (2)


trước sau

Đối phương là muốn lấy đi truyền thế thiên phù của gia tộc bọn họ, dựa theo tình huống bình thường, tiền bối Lạc gia vất vả mới tìm được, không có khả năng cho người, nhưng đối phương lấy ra Cổ Thánh thủ lệnh do Chư Tử bách gia lưu lại, còn có quy củ của Khổng sư quyết định, bị bức ép bất đắc dĩ, chỉ có thể tỷ thí.

Vốn nghĩ tộc nhân mình coi như không ai lĩnh ngộ phong cấm chân giải, nhưng mượn lĩnh ngộ đối với không gian, giữ cho không bị bại không khó, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thua dễ dàng như vậy, quả thực là đáng sợ.

- Ha ha, Lạc tộc trưởng, còn có ai để cho con quay đứng lên hay không? Nếu như không có, chúng ta liền từ chối thì bất kính!

Dường như đã sớm ngờ tới kết cục này, Nam Cung Nguyên Phong vuốt râu, cười nhạt một tiếng.

- Chậm đã!

Lời còn chưa dứt, một tiếng quát vang lên, Lạc Huyền Thanh tiến về phía trước một bước:

- Món bảo vật này là của ngươi, ai biết có làm tay chân hay không, cố ý để cho tộc nhân ta không cách nào hoàn thành? Cái gì lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ, nói trắng ra là đều phải dùng ở trong chiến đấu, mới có tác dụng lớn nhất! Như vậy đi, cùng cấp bậc, so thử với chúng ta, có thể thắng, mới coi như các ngươi chiến thắng, làm không được, chỉ là giả!

- Ý của ngươi là luận võ?

Nam Cung Nguyên Phong nhìn qua.

- Không sai!

Lạc Huyền Thanh gật đầu.

Mục đích khống chế không gian, chính là vì đề cao tu vi, tăng lên sức chiến đấu, có thể dùng quyền nói chuyện, cần gì phí nhiều chuyện như vậy, con quay cái rắm!

- Nếu ngươi có tự tin, Chư Tử bách gia chúng ta tự nhiên vui lòng tiếp!

Nam Cung Nguyên Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt lộ ra tự tin nồng đậm.

Chư Tử bách gia, Khổng sư thân truyền, hơn nữa truyền thừa chưa hề đoạn tuyệt, những vãn bối này cũng đều là học viên của Đại Nho đường, lấy một địch trăm, không sợ nhất chính là chiến đấu, dám khiêu chiến... Quả thực chính là tự tìm vô vị.

- Lạc tộc trưởng, hắn nói có giữ lời
không?

Lần nữa nhìn qua.

- Đương nhiên!

Lạc Càn Trinh gật đầu.

Nhìn bộ dáng bây giờ, để con quay đứng lên đừng nói tộc nhân một trăm tuổi trở xuống, coi như hắn tự mình ra tay, cũng chưa chắc có thể làm được, chờ lấy thua, còn không bằng tỷ thí, có lẽ còn có chút phần thắng.

- Đã như vậy, Mạt Nhi, ngươi tiếp tục ra tay đi!

Nghe hắn đáp lại, Nam Cung Nguyên Phong nhẹ gật đầu:

- Vừa rồi Mạt Nhi khởi động con quay không gian, mặc dù nhận lấy chút tổn thương, nhưng tỷ thí với vãn bối các ngươi, hẳn là sẽ không quá mức miễn cưỡng!

Nghe đối phương nói, da mặt của Lạc Càn Trinh co rút, tức giận đến sắp nổi khùng, miệt thị trần trụi a!

Mới bị Trương gia đánh mặt một lần, Chư Tử bách gia chạy tới, đánh lần nữa... Chẳng lẽ ông trời chú định muốn Lạc gia suy bại?

- Tới đi, để cho ta nhìn xem cao chiêu của ngươi!

Lạc Huyền Thanh cũng tức sắp nổi khùng, cũng nhịn không được nữa, gào lên một tiếng, đi tới giữa đài cao.

- Ha ha!

Thanh niên Mạt Nhi cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng bay tới trước mặt đối phương:

- Ngươi là Thánh Vực bát trọng Động Hư cảnh sơ kỳ, ta cũng không bắt nạt ngươi, hiện tại áp chế tu vi đến cảnh giới tương đồng!

Rầm!

Tiếng nói kết thúc, lực lượng đối phương nhanh chóng hạ thấp, thời gian nháy mắt liền tương đồng Lạc Huyền Thanh.

- Bắt đầu đi!

Thấy hắn áp chế tu vi, thân thể Lạc Huyền Thanh vụt qua, vỗ tới một chưởng.

Tạch tạch!

Không khí vang lên tiếng sấm nổ, khí lực mạnh mẽ lập tức lan tràn tới.

So với lúc ở Thánh Tử điện dạy bảo Trương Huyền, thực lực của hắn có tiến bộ lần nữa, mặc dù không đột phá, nhưng cách Động Hư cảnh trung kỳ không xa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện