Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Con quay không dừng được


trước sau

- Tên này là ai vậy?

- Không biết...

- Chưa thấy qua, hẳn là con cháu bàng chi!

- Nói thật, trong con cháu bàng chi, có chút danh tiếng ta đều quen biết, lạ mặt như vậy, chỉ sợ không quá nổi danh... Đã như vậy, chạy lên làm gì?

- Ta cũng không biết, có điều nhìn thực lực không kém... Có lẽ có chút cơ hội!

...

Nhìn rõ ràng trung niên đột nhiên xuất hiện, dưới đài xôn xao, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm.

Thế hệ trẻ tuổi của gia tộc, có tiếng cơ bản đều biết, vị trước mắt này lại vô cùng lạ mặt, lại không có một cái nhận ra được.

- Ngươi là...

Lạc Càn Trinh cũng sửng sốt một chút, nhíu mày.

- Tại hạ Lạc Thiên Nhai, là con cháu bàng chi của gia tộc, hơn nữa quanh năm không ở trong gia tộc, tộc trưởng không nhận ra cũng rất bình thường!

Trương Huyền ôm quyền.

Lần này là tới bù đắp áy náy, có cơ hội, tự nhiên phải thay Lạc gia cứu danh dự. Cho nên nghe Nam Cung Nguyên Phong nói như vậy, hắn không có quá nhiều chần chừ, bay thẳng tới.

- Lạc Thiên Nhai?

Lạc Càn Trinh quay đầu nhìn về phía đại trưởng lão Lạc Khinh Trần, chỉ thấy hắn cũng không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ, từ nơi nào xuất hiện a.

- Gia tộc truyền thừa vài vạn năm, khai chi tán diệp... Bàng chi không có gia phả, căn bản kiểm tra không rõ ràng, có lẽ thật có một hậu bối dốc lòng khổ tu như vậy...

Lạc Khinh Trần kiểm tra một lát, phát hiện quả thực không nhận ra người trước mắt, xấu hổ cười một tiếng.

Gia tộc lớn, liền có chỗ thiếu hụt này, hàng năm không ít con cháu ra ngoài thí luyện, ai cũng không thể bảo đảm có người ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, một khi có dòng dõi, chỉ bằng vào dung mạo, không kiểm tra huyết mạch mà nói, là căn bản điều tra không ra.

- Ừm!

Rõ ràng đạo lý này, Lạc Càn Trinh có chút bất đắc dĩ nhìn qua:

- Thiên Nhai, tâm tình muốn vì gia tộc tranh khẩu khí của ngươi, ta có thể lý giải, nhưng bọn họ là cường giả của Chư Tử bách gia, tỷ thí là lĩnh ngộ không gian, thực lực mạnh cũng không thể giải quyết vấn đề...

Đối với con cháu bàng chi, hắn cũng không cảm thấy có thể thắng được đối phương. Lạc Huyền Thanh hạch tâm nhất cũng bại dễ dàng như vậy, những người khác càng không cần nói.

- Vậy để cho ta thử một chút, ta là con cháu bàng chi, coi như thua... Cũng không xấu hổ!

Trương Huyền nói.

Lạc Càn Trinh lặng im.

Đối phương nói không sai, hiện tại đã rất mất mặt, mặc kệ bàng chi này thành công hay thất bại, cũng sẽ không hỏng hơn. Vừa vặn cũng có thể thừa dịp lúc hắn tỷ đấu, chờ con gái tới.

- Cũng tốt!

Lạc Càn Trinh dừng lại một chút, nhẹ gật đầu, nhìn về phía Nam Cung Nguyên Phong cách đó không xa:

- Tiền bối, vị Lạc Thiên Nhai này nguyện ý cùng hậu bối của ngươi tỷ thí...

- Tỷ thí? Ngươi để một bàng chi cùng chúng ta tỷ thí?

Mạt Nhi cười nhạo một tiếng, suýt chút nữa tắt thở.

Xem ra Lạc gia này là thua mặt cũng không cần, vò đã mẻ không sợ rơi. Nam Cung Nguyên Phong nhíu mày một cái, vẻ mặt mang theo không vui:

- Chư Tử Nam Cung thị ta, có huyết mạch của Tử Dung Cổ Thánh, ý tốt tới khiêu chiến, dựa theo quy củ năm đó Khổng sư quyết định, lấy lễ tiếp đón... Lạc gia ngươi thua không nổi, chẳng lẽ muốn cố ý nhục nhã?

Con cháu hạch tâm cũng không phải đối thủ, tìm bàng chi mình cũng không quen biết... quá không để người ở trong mắt!

- Nhục nhã?

Lạc Càn Trinh còn chưa kịp nói chuyện, Trương Huyền ở một bên lắc đầu, trên mặt lộ ra khinh thường:

- Một đám rác rưởi như các ngươi... Cũng đáng giá ta nhục nhã?

- Ngươi...

Không nghĩ tới bị một bàng chi xem thường, Nam Cung Nguyên Phong híp mắt lại.

- Không dám so thì không dám so, không cần kiếm cớ!

Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt.

- Không biết trời cao đất rộng!

Mạt Nhi tức sắp nổ tung.

Người Chư Tử bách gia bọn họ, đi tới loại thâm sơn cùng cốc này, không kính trọng thì thôi, lại còn nói ra lời này, có biết bản thân có mấy cân trọng lượng hay không?

Không chỉ
hắn nghĩ như vậy, Lạc Càn Trinh ở một bên cũng che trán.

Cái bàng chi này, có phải không biết đối phương đến cùng mạnh cỡ nào hay không? Nếu không, làm sao lại nói ra lời nói khốn nạn như vậy?

- Không biết xấu hổ giống như Trương Huyền...

Lạc Huyền Thanh ở một bên trong lòng hừ một tiếng.

Trương Huyền không biết xấu hổ, làm bằng hữu, hắn sâu sắc cảm nhận được, chỉ là người ta không biết xấu hổ, nhưng có thực học, ngươi... Có thể làm không?

- Muốn cùng ta tỷ thí cũng được, nếu như có thể để cho cái này con quay đứng lên, có thể cho ngươi cơ hội...

Tuy tức muốn giết người, nhưng Mạt Nhi vẫn duy trì được bộ dáng cao cao tại thượng của Chư Tử bách gia, chỉ con quay cách đó không xa nói.

- Đứng lên?

Nhìn con quay không gian cách đó không xa, cũng không thấy Trương Huyền có động tác gì, gia hỏa một mực nằm yên kia đột nhiên nhảy dựng lên, không ngừng xoay tròn, sợ lười biếng sẽ bị đập chết:

- Ngươi nói là như thế này?

- ...

Mạt Nhi giật nảy mình, con mắt trợn tròn.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng để con quay đứng lên, xoay tròn là làm không được, ở đây có thể làm được, chỉ sợ cũng chỉ có lão sư Nam Cung Nguyên Phong... Hơn nữa cũng phải hao phí công phu cực lớn, kẻ trước mắt này, nhìn một cái, liền để nó qua... Làm sao làm được?

Nam Cung Nguyên Phong cũng sửng sốt một cái.

Vốn không thèm để ý chút nào, cảm thấy đối phương là tới nhục nhã bọn họ, giờ phút này mới hiểu được, bàng chi này bề ngoài thoạt nhìn xấu xí mới thật sự là cao thủ.

Không riêng gì hắn, đám người Lạc Càn Trinh, Lạc Huyền Thanh đều ngẩn ngơ, giống như nhìn thấy quỷ.

- Chẳng lẽ...

Trong lòng hơi động, Lạc Càn Trinh nghĩ tới điều gì, vội vàng nhìn về phía đại trưởng lão Lạc Khinh Trần cách đó không xa.

- Có lẽ vậy, trừ lĩnh ngộ không gian phong cấm, ta thực nghĩ không ra, trong tộc còn có người nào có thể làm con quay không gian này quay nhanh như vậy!

Lạc Khinh Trần nhịn không được gật đầu.

- Chúng ta một mực ở trong con cháu hạch tâm tìm kiếm, không nghĩ tới... Lại là bàng chi!

Vẻ mặt của Lạc Càn Trinh kích động.

Vốn phải thua, Lạc gia sẽ mất hết thể diện, lại không cách nào ngẩng đầu, nằm mơ cũng không nghĩ đến, siêu cấp thiên tài lĩnh ngộ phong cấm chân giải trước đó một mực tìm không thấy, lại tự mình xuất hiện! Hơn nữa là bàng chi ngay cả đại trưởng lão cũng nhận không ra!

- Có thể để cho con quay tốc độ cao xoay tròn, Lạc gia thật đúng là tàng long ngọa hổ, xem ra ta cũng nhìn lầm...

Hít sâu một hơi, áp chế lại khiếp sợ trong lòng, Nam Cung Nguyên Phong hừ một tiếng, quay đầu dặn dò:

- Mạt Nhi, ngươi cẩn thận một chút, hắn lĩnh ngộ không gian không kém ngươi chút nào!

- Vâng, lão sư!

Cũng biết người trước mắt này không đơn giản, Mạt Nhi thu lòng khinh thị, lần nữa đi tới giữa sân, ôm quyền khom người:

- Làm sao tỷ thí, xin mở miệng đi! Nếu như chỉ là để con quay đứng thẳng, ta có thể nhận thua!

- Làm sao tỷ thí?

Bàn tay vẫn chắp sau lưng, Trương Huyền không thu hồi, thậm chí ngay cả một chút đề phòng cũng không có, nhàn nhạt nhìn qua:

- Ngươi... Xứng ta ra tay sao?

- Ngươi...

Vẻ mặt Mạt Nhi đỏ lên.

- Để lão gia hỏa kia tới đi, hoặc là... năm người các ngươi cùng tiến lên!

Trương Huyền lạnh nhạt nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện