Nghe nói như thế, thân thể thanh niên vụt qua, lửa giận từ từ xuất hiện, tùy thời sẽ bùng nổ.
Cùng tên này nói nhiều một câu, cũng cảm thấy sẽ tức chết tại chỗ. Tu vi đạt tới cấp bậc như bọn họ, đừng nói một giây, xem như một phần mười giây, cũng có thể phân ra sinh tử, cho hắn một giây, tùy ý tấn công, không đánh trả... Quả thực chính là trần trụi miệt thị!
- Không cần! Có bản lĩnh liền phát huy ra thực lực mạnh nhất của ngươi, để ta nhìn một chút, đến cùng có thực lực gì!
Thanh niên cắn răng.
- Ngươi xác định?
Trương Huyền nghi ngờ.
- Ta xác định! Ta cũng không giống như Nam Cung Mạt, chỉ thi triển thân pháp, bị ngươi được như ý, ta sẽ thi triển ra thực lực mạnh nhất, để ngươi biết, người Chư Tử bách gia không thể sỉ nhục...
Ầm ầm!
Trong tiếng gầm gừ, khí tức trên người thanh niên trực tiếp bay lên, tuy áp chế đến Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác giống như Đại Thánh, cực kỳ mạnh mẽ, không thể xâm phạm.
- Đã như vậy, vậy ta bắt đầu...
Thấy bộ dáng của hắn, Trương Huyền thoả mãn nhẹ gật đầu.
- Bắt đầu đi, ta cũng bắt đầu...
Bàn tay nâng lên, thanh niên đang muốn tiến hành công kích, liền cảm thấy thấy hoa mắt, ngay sau đó ngực đau đớn kịch liệt.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Xương sườn gãy mất mấy cái, trong nháy mắt bay rớt ra ngoài, nặng nề nằm rạp trên mặt đất, mắt tối sầm lại, cũng hôn mê bất tỉnh, giống như Mạt Nhi trước đó, thân thể thỉnh thoảng run rẩy, như bị kinh phong.
- Cái này... Là ngươi bảo ta không cần nhường ngươi, trực tiếp xuất thủ...
Nhìn hắn nằm trên mặt đất, không biết sống chết, Trương Huyền bất đắc dĩ xòe bàn tay ra, mặt mũi vô tội:
- Các ngươi đều nghe được, hắn nói không cần ta nhường hắn một giây... người Chư Tử bách gia là không thể sỉ nhục, nhưng thỉnh thoảng sỉ nhục một chút cũng không sao, bởi vì về sau các ngươi sẽ quen!
- Ngươi tự tìm cái chết...
Nhìn thấy thanh niên ra tay, một chiêu cũng không tiếp được, càng nói ra lời này, hai thanh niên còn lại đồng loạt đi ra, từng cái nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da đối phương.
Sỉ nhục Chư Tử bách gia chúng ta, ngươi vẫn là
người đầu tiên của Danh Sư đại lục từ trước tới nay.
- Lạc Thiên Nhai đúng không! Có dám cùng hai người chúng ta chiến một trận hay không!
Hai cái thanh niên đứng ở hai bên Trương Huyền, ánh mắt tựa như sắp bùng cháy.
- Hai cái cùng tới cũng tốt, tiết kiệm ra tay hai lần, nói thật, ta cũng rất mệt mỏi!
Trương Huyền vịn cằm, nhẹ gật đầu.
- Mệt?
- Mệt em gái ngươi ah... Tổng cộng ra một quyền, một cước, cũng kêu mệt?
Khóe miệng của hai thanh niên co giật.
Một tay quất bay Mạt Nhi, một cước đạp bay một vị khác... Đây con mẹ nó cũng kêu mệt? Có thể cần chút mặt không?
- Loại thái độ vô sỉ. này.. Tại sao ta cảm giác hình như gặp qua?
Lạc Huyền Thanh sửng sốt một chút, có điều sau đó lắc đầu, lần nữa nhìn về phía đài cao.
Hai vị này rõ ràng mạnh hơn hai người trước, liên thủ xem như hắn có lòng tin với Lạc Thiên Nhai, cũng kìm lòng không được tràn đầy lo lắng.
- Các ngươi đi xuống đi!
Ngay thời điểm chiến đấu hết sức căng thẳng, một thanh âm vang lên. Hai vị thanh niên vội vàng quay đầu, ngay sau đó nhìn thấy lão sư đứng dậy.
- Lão sư...
- Vị bằng hữu này, không chỉ lĩnh ngộ không gian cảnh giới thứ tư, tu vi càng kinh người, cùng cấp bậc có thể xưng vô địch... cho dù các ngươi liên thủ, cũng không địch nổi!
Sắc mặt Nam Cung Nguyên Phong nghiêm túc nhìn qua.
Bàng chi Lạc gia đột nhiên xuất hiện này, tuy bề ngoài xấu xí, nhưng thực lực chân chính để hắn kinh tâm.
Vãn bối có thể được mình mang tới, tự nhiên cũng là tuyển ra ưu tú nhất, mặc dù kém tồn tại ở trên Đại Nho Thiên bảng, Địa bảng rất nhiều, nhưng so với một chút Danh Sư, thậm chí Chiến Sư đỉnh phong, cũng cường đại hơn không biết bao nhiêu.