Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thử nghiệm luyện hóa thi thể Cổ Thánh (1)


trước sau

- Để bọn hắn vào đi!

Biết nên tới rốt cục cũng tới, Trương Huyền phân phó nói.

- Vâng!

Hộ vệ vội vã đi ra ngoài.

- Lạc gia này thật không biết tốt xấu, chẳng lẽ cảm thấy lần trước tổn hại mặt mũi còn chưa đủ, lại chạy tới mất mặt?

- Này thì không biết, nghe nói bọn họ xuất hiện một vị tộc trưởng lĩnh ngộ không gian chân giải, lần này tới, là muốn rửa sạch nhục nhã!

- Rửa nhục? Hừ, không biết trời cao đất rộng! Vị tộc trưởng kia gọi Lạc Thiên Nhai đi! Có tư cách gì so sánh với tộc trưởng của chúng ta?

- Một bàng chi vận khí tốt lĩnh ngộ chân giải mà thôi, dám khiêu chiến tộc trưởng của chúng ta, lá gan thật lớn! Lần này tới, tuyệt đối đánh hắn đông tây nam bắc cũng không tìm được...

...

Bốn phía nghị luận ầm ĩ.

Nghe được mọi người đang tận lực gièm pha Lạc Thiên Nhai, nâng lên mình, Trương Huyền đột nhiên cảm thấy tâm thật mệt.

Nếu như đám người này biết, vị Lạc gia tộc trưởng kia cũng là bản thân... Có thể khiếp sợ ngất đi hay không?

Phải làm sao giải thích, mới có thể để cho hai nhà có mâu thuẫn không lên tranh chấp?

Trực tiếp nói với người Lạc gia, Lạc Thiên Nhai chính là hắn, người Lạc gia rất dễ dàng cho rằng khi nhục một lần không đủ, lại trêu đùa lần thứ hai, có ý định trêu chọc bọn họ... Cùng người Trương gia nói, bản thân là Lạc Thiên Nhai, huyết mạch Lạc gia độ tinh thuần là chín, liền khó mà giải thích, làm không cẩn thận, sẽ còn cho rằng trên đầu cha mình mọc sừng.

Sầu muộn ah!

Ai, người người đều muốn ưu tú, nhưng ưu tú lại có chỗ tốt gì? Ngày ngày đều là phiền não đếm không hết!

- Các ngươi trước thương lượng với Lạc gia, ta vừa vặn có chút cảm ngộ, cần bế quan tu luyện...

Suy tư phút chốc, hiện nay không có phương pháp giải quyết tốt, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là nói.

Vẫn là trước tránh né thoáng cái, chỉ cần mình không ở đây, Lạc Thiên Nhai không ở đây... Chắc chắn sẽ không làm ầm ĩ lên. Lưu lại, sẽ càng thêm phiền phức.

- Cũng tốt...

Hưng kiếm thánh sửng sốt một
chút, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.

Mâu thuẫn lớn nhất của hai nhà Trương, Lạc, chính là ở trước mặt mọi người từ hôn, mà kẻ cầm đầu nấp đi, ít kích động đối phương, quả thực có thể làm dịu không ít.

Nhận được đồng ý, Trương Huyền không nói thêm lời, mang theo Lạc Nhược Hi trở lại chỗ ở của mình.

An bài nữ hài ở bên nhà nghỉ ngơi, bản thân thì tinh thần khẽ động, đi vào không gian gấp.

Lĩnh ngộ không gian càng sâu, cái này trải qua cải tạo, trở nên càng thêm vững chắc, rộng lớn, đường kính đã đạt đến mấy trăm dặm, đủ loại kiến trúc san sát, tựa như một thành thị to lớn.

Tìm một chỗ chỗ trống tùy tiện ngồi xuống, tinh thần khẽ động, một thi thể to lớn, rơi trên mặt đất, áp nền đá xuất hiện vết rách, bụi đất tung bay.

Chính là Cổ Thánh Dị Linh tộc bị hắn đập chết.

Thu thứ này vào trữ vật giới chỉ cực kỳ khó khăn, nhưng từ bên trong lấy ra, không mượn Long Cốt Thần Thương cũng có thể hoàn thành.

Hiện tại hắn tiêu hao sạch sẽ ba giọt Khổng sư chi huyết, Thiên Đạo chi thư cũng dùng hết, Ngoan Nhân ngủ say, thủ đoạn bảo mệnh hầu như một chút cũng không có, nhất định phải nhanh nghĩ biện pháp luyện chế thứ này thành Vô Hồn Kim Nhân! Nếu không, một khi gặp phải nguy hiểm, thật sự không biết làm như thế nào cho phải.

- Trước thử một chút, xem có thể đi vào hay không!

Tinh thần khẽ động, Vu Hồn từ mi tâm chui ra.

Mặc dù tên này chết rồi, nhưng thi thể vẫn tản mát ra cảm giác áp bách nồng đậm, còn không có tới gần, đã cảm giác như gió lốc kéo tới, toàn thân có loại cảm giác muốn sụp đổ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện