Ô Mộc nhíu mày.
Tuy rất tức giận, nhưng có thể làm được đại thống lĩnh, tuyệt không phải hạng người thảo mãng, tiếng la vừa rồi ra quá trùng hợp, trong nháy mắt liền đốt cháy tâm tình của tất cả mọi người, nếu như nói không có dự mưu, đánh chết cũng không tin.
- Hách Lâm, Thuần Mục, Bạch Diệp... Mấy người các ngươi mau đi xem một chút, ngàn vạn lần không thể đánh nhau...
Ô Mộc vội vàng quay đầu dặn dò.
Mới vừa liên minh, còn chưa bắt đầu đối chiến Danh Sư, bên này liền đánh nhau, bên Thần Linh Hoàng cũng không tiện báo cáo ah! Thống soái một quân, không thể hành động theo cảm tính.
- Vâng!
Mấy người vội vàng rời khỏi, thời gian không dài, Hách Lâm thống lĩnh lao đến:
- Đại thống lĩnh, không tốt, người bọn hắn nhìn thấy chúng ta, không nói lời gì, liền trắng trợn tàn sát, Thuần Mục, Bạch Diệp... tiến lên khuyên can, đã bị hắn bọn họ giết!
Nói xong cổ tay khẽ đảo, mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất, không còn hô hấp. Nhìn thấy thi thể nằm trên đất, thân thể Ô Mộc nhoáng một cái, con mắt sắp toác ra máu tới.
- Bột Tân, ta không ngừng nhường nhịn ngươi, ngươi là khinh người quá đáng...
Mình có mười thống lĩnh, trong chớp mắt liền bị giết bảy tám cái, cũng nhẫn không được nữa, trường đao lần nữa bổ tới.
- Ô Mộc huynh, chuyện này ta cảm thấy không có đơn giản như vậy, người của ta không có khả năng hạ sát thủ...
Bột Tân vội vàng nói, lời còn chưa dứt, một Dị Linh tộc hắc giáp bay tới:
- Đại thống lĩnh, chúng ta đã có sáu vị thống lĩnh bị giết hại, có điều cho dù chết, cũng kéo sáu người bọn họ đệm lưng...
Nói xong, đồng dạng lật bàn tay một cái, sáu thi thể mặc áo đen nằm trên mặt đất. Vừa rồi đại loạn, hắn cũng phái người đi điều tra, không nghĩ tới sáu người tất cả đều bị giết.
- Ô Mộc... Ngươi nói thế nào?
Bột Tân nhịn không được nữa, da mặt run rẩy, hàm răng sắp cắn nát.
- Giết tốt!
Ô Mộc hét dài một tiếng.
Vốn cho là bên mình một mực bị động ăn đòn, không nghĩ tới các huynh đệ không hề yếu, đã chém giết sáu vị thống lĩnh của đối phương.
- Xem ra ngươi là tới thật, đã như vậy, không chết không thôi!
Thấy đối phương nói ra lời này, Bột Tân
kìm nén không được, trường thương nâng lên đâm tới.
Rầm!
Thương khí tung hoành, toàn lực ra tay mới phát hiện, Bột Tân đã lĩnh ngộ thương đạo chân giải, thực lực cực mạnh.
Ô Mộc cũng không yếu thế, đao khí liên tục, rõ ràng lĩnh ngộ đao đạo chân giải. Thời gian nháy mắt, hai người đánh khó phân thắng bại.
- Hoàn toàn loạn...
Trong đám người, một Dị Linh tộc hắc giáp tay cầm trường thương thấy hai người đánh hừng hực khí thế, khóe miệng có chút nâng lên, chính là Trương Huyền.
Vừa rồi hắc giáp thống lĩnh qua lại bẩm báo, đúng là hắn ngụy trang.
Những thống lĩnh này chất thành một đống, khả năng không có cách nào đánh lén, phân tán ra, lại thêm hắn hóa thân vô số, giết giống như thái thịt chém dưa, chừng mười phút đồng hồ, thống lĩnh hai bên chết ở trong tay hắn đã không dưới mười lăm người.
Có những thi thể này, lại thêm có thể ngụy trang dung mạo đối phương, cho dù Ô Mộc, Bột Tân mưu trí vô song, cũng bị kích động quá sức.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, có người có thể ngụy trang thành thuộc hạ tín nhiệm nhất, kết quả ngay cả mình cũng phân biệt không ra.
- Bách Khâm thống lĩnh, sao ngươi lại ở đây? Bên kia đã đánh nhau...
Đang xem náo nhiệt, một Dị Linh tộc hắc giáp bay đến trước mặt, Trương Huyền không nói hai lời, giơ tay chém xuống.
Tạch tạch!
Đầu đối phương rơi trên mặt đất.
Chém xong đối phương, dung mạo trên mặt Trương Huyền biến đổi, thành một vị thống lĩnh bên kia, ngay sau đó một thanh âm trong đám người vang lên.
- Bách Khâm thống lĩnh bị giết, mọi người báo thù cho hắn...
Thanh âm to rõ, vang vọng trong đám người. Đã loạn, vậy để “loạn” trở nên điên cuồng hơn một chút đi!