Bộ phận cường đại nhất của Thánh thú chính là hàm răng cùng móng vuốt, lấy hai thứ này đi, còn lại giá trị liền thấp.
Bất quá biết thực lực của thanh niên, mọi người không dám nói nhiều, tất cả đều gật đầu.
Chỉ chốc lát, xác sói to lớn bị giải phẫu sạch sẽ.
Trên người Trương Huyền có rất nhiều bảo vật, mặc dù Kim Diện Khung Lang không yếu, nhưng còn không vào mắt, lại nói đối phương vất vả giết chết, cùng hắn quan hệ không lớn, thân là Danh Sư, còn không làm được sự tình đoạt bảo vật của người.
Nhìn phân phối xác sói, cũng coi như nhìn ra một ít môn đạo.
Vốn cho rằng những người này biết nhau, sau khi đi vào di tích không tách ra, hiện tại xem ra, cũng không phải như vậy.
Mấy người bọn hắn rõ ràng đề phòng lẫn nhau, ở trên phân phối cũng tận tranh thủ thêm lợi ích, thoạt nhìn là đoàn thể, thực tế ngoài hợp mà trong xa.
- Vị bằng hữu này, nhìn ngươi một thân một mình, không bằng gia nhập chúng ta, phạm vi di tích rộng lớn, không biết có bao nhiêu cao thủ cùng Thánh thú, một mình đi lại, nguy hiểm không cần phải nói, coi như nhận được đồ tốt, sợ cũng không có năng lực cầm tới!
Chia xong đồ vật, thanh niên cầm đầu nhìn qua.
- Mọi người đi cùng nhau, có thể chiếu ứng lẫn nhau!
- Không nói cái khác, như Kim Diện Khung Lang, loại Thánh thú cấp bậc này, Danh Sư đại lục hầu như tuyệt tích, tìm cũng không tìm được, một khi gặp, sẽ không phải là đối thủ, đừng nói da lông cùng thi thể, khả năng ngay cả một cái lông sói cũng không chiếm được!
Mấy người khác cũng gật đầu nói.
Mặc dù mọi người cùng một chỗ, phân phối lên, khả năng chỉ có thể cầm tới cực ít, nhưng không chịu nổi bảo bối nhiều!
Một người không chiếm được không nói, ngộ nhỡ bị người cướp, chết cũng không biết chết như thế nào.
Bên ngoài có Danh Sư đường tọa trấn, tu luyện giả không dám quá mức vi phạm quy củ, nhưng đây là di tích, Thánh thú không biết bao nhiêu, tùy tiện giết mấy người, xử lý sạch thi thể, ai biết chuyện gì xảy ra?
Nơi này không có bất kỳ quy tắc nào khác, có chỉ là điểm mấu chốt cùng nhân tính.
Danh Sư có thể giữ vững điểm mấu chốt, Dị Linh tộc thì sao? Tán tu khác thì sao?
Trương Huyền gật đầu:
- Được!
Dù sao không có phương vị, không bằng đi cùng đám người này, cũng có thể che giấu tung tích, không cho người ngoài nghi ngờ.
- Tại hạ Mộc Tiêu, tu luyện
giả Mộc gia!
Thấy hắn đồng ý, thanh niên cầm đầu đứng dậy, mang theo một cỗ ngạo khí.
Trương Huyền giật mình, nguyên lai là cao thủ Mộc gia.
Loại thực lực này, phỏng chừng cũng là át chủ bài của bọn hắn, trước đó chưa từng nghe qua.
Trương Huyền ôm quyền:
- Tại hạ Huyền Chương, tán tu!
- Nguyên lai là Huyền huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Mộc Tiêu khách sáo nói.
Mấy người còn lại cũng tự giới thiệu, bảy người, có sáu vị là đệ tử thế lực lớn đi ra, chỉ có một vị là tán tu.
- Lên đường đi!
Kết minh xong xuôi, Mộc Tiêu nói một tiếng, mọi người đồng loạt tiến lên.
Thấy phương hướng bọn họ đi lại, cùng vừa rồi mình muốn đi nhất trí, Trương Huyền chẳng muốn nói nhiều, theo sát ở sau lưng.
Liên tục đi hai canh giờ, trong lúc đó gặp ba Thánh thú có thể so với Kim Diện Khung Lang, không muốn bại lộ năng lực vượt cấp khiêu chiến, Trương Huyền một mực xuất công không xuất lực, đánh đấm giả bộ cho có khí thế.
Vốn thấy hắn một mình đi lại cũng vô sự, còn tưởng rằng có vô số bảo vật cùng thủ đoạn, giờ phút này thấy thực lực bình thường, mọi người tất cả đều không còn hứng thú, thái độ cũng không nhiệt tình giống như trước.
- Ngươi không có ra lực gì, con Thánh thú này không có phần của ngươi, chờ sau này gặp được thích hợp lại nói!
Chia cắt con Thánh thú thứ ba, Mộc Tiêu nói.
- Còn tưởng rằng sẽ có thủ đoạn lợi hại gì, tán tu chính là tán tu a!
- Giết chết con Thánh thú này, hắn hầu như không có giúp đỡ, chia làm gì!
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Đối với mấy lời nói này, Trương Huyền không thèm để ý, mà nhìn về phương hướng vừa rồi Thánh thú xuất hiện, con mắt càng ngày càng sáng.
Liên tục gặp phải ba con Thánh thú, đều là từ phía trước chạy đến, phương hướng nhất trí, đã như vậy... phương vị của Khổng miếu, có thể ngay ở phía trước hay không?