Bạch Hổ lắc đầu.
Trương Huyền tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi có biết, bốn phía này có cấm địa gì là các ngươi không thể tới không?
Nếu là Khổng miếu, khẳng định là cấm địa, không biết nơi này, nhưng cấm địa hẳn là rõ ràng.
Bạch Hổ suy nghĩ một chút nói:
- Cấm địa là có, bất quá là lãnh địa của Kim Linh Vân Hổ, lần trước ta trong lúc vô tình đi vào, bị đánh gần chết... Đúng, chủ nhân, nó là vương giả trong phạm vi vạn dặm ở nơi này, nếu như ngươi có đồ vật muốn tìm, nó hẳn sẽ biết!
- Kim Linh Vân Hổ?
Vẻ mặt Trương Huyền vô cùng nghi hoặc.
Thời điểm hắn ở Thánh Tử điện, nghiên cứu qua không ít Thánh thú, còn chưa từng nghe qua thứ này.
- Là... một con cọp cái, ta đã từng theo đuổi nàng... Khụ khụ, nhưng không thành công!
Xích Ngạch Bạch Hổ tràn đầy xấu hổ.
Lúc trước nghĩ đến mình một thân trắng tinh, anh tuấn có một không hai, liền mạo hiểm đi tìm đối phương... Kết quả, mới đi đến lãnh địa của đối phương, còn không có nhìn thấy cái bóng, liền bị xách đuôi ném ra... Bây giờ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy xấu hổ...
Cọp cái, quả nhiên không thể trêu vào ah!
Về sau tìm lão bà, tuyệt đối không thể tìm cọp cái, sói cái ở bên cạnh thoạt nhìn rất dịu dàng...
Không biết ý nghĩ trong lòng nó, Trương Huyền hỏi:
- Nó có thực lực gì?
Con tọa kỵ này, mặc dù là Tâm Huyết Lai Triều đỉnh phong, nhưng phòng ngự vô địch thêm vào lực lượng mạnh mẽ, Bất Hủ cảnh sơ kỳ, Thánh thú trung kỳ bình thường cũng chưa chắc có thể chống lại. Bị Kim Linh Vân Hổ đánh, thực lực nên mạnh bao nhiêu?
- Bất Hủ cảnh đại viên mãn! Là một trong năm đại vương giả ở nơi này...
Xích Ngạch Bạch Hổ nói.
- Năm đại vương giả?
- Ừm, năm đại vương giả cường đại nhất vùng tùng lâm này, đều đạt đến Bất Hủ cảnh đại viên mãn, thực lực của ta chỉ là trung hạ du mà thôi...
Xích Ngạch Bạch Hổ không dám nói dối, nói:
- Chủ nhân thật muốn tìm kiếm cái gì, bọn chúng khẳng định rõ ràng hơn ta!
Trương Huyền gật đầu.
Chỗ đứng càng
cao, biết cũng càng nhiều.
- Mang ta đi tìm Kim Linh Vân Hổ!
- Vâng!
Xích Ngạch Bạch Hổ không nói thêm lời, tìm đúng phương hướng, nhanh chóng tiến lên.
Đinh đinh đinh!
Đang tiến lên, lần nữa nghe được phía trước vang lên thanh âm kim thiết giao kích.
Hai nhóm người đang vì một gốc dược liệu mà ra tay đánh nhau, nghe được tiếng bước chân, đồng thời ngừng lại, ngay sau đó nhìn thấy một thanh niên, an ổn ngồi ở trên lưng một con Bạch Hổ to lớn, chậm rãi đi tới.
- Đây là... Xích Ngạch Bạch Hổ tu vi Tâm Huyết Lai Triều đại viên mãn?
- Cái tên này là ai? Làm sao ngồi ở trên lưng?
- Chẳng lẽ thuần phục được Bạch Hổ?
...
Hai nhóm người tất cả đều trợn mắt hốc mồm, không để ý tới chiến đấu, tự động nhường ra một con đường, vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Thời điểm bọn họ không biết làm sao, thanh niên trên lưng thú giơ bàn tay lên, mặt mũi chân thành:
- Các đồng chí tốt, các đồng chí vất vả! Các ngươi tiếp tục, không cần phải để ý đến ta, ta chỉ là đi ngang qua...
Nói xong, bàn chân nhẹ nhàng đá Bạch Hổ một cái.
Phần phật!
Bạch Hổ hóa thành một đạo bạch quang, vượt qua trên đầu mọi người, ánh sáng chiếu rọi xuống, thanh niên trên lưng hổ như là Tiên Nhân, đồ sộ chói mắt.
- Đây mới thật sự là cao nhân!
Mọi người lẩm bẩm.
Thời điểm bọn họ ở đây nghĩ biện pháp sinh tồn, bảo vệ tốt bản thân, đối phương đã thuần phục một Thánh thú mạnh mẽ, du tẩu bốn phía... Đây là trên thực lực chênh lệch.
- Đúng rồi, mau đưa dược liệu cho ta...
- Đó là của ta...
Sau khi hết khiếp sợ, mọi người lần nữa la lên, tiếp tục đánh nhau.