- Đúng vậy!
Thấy trong mấy người có mặc Danh Sư bào, Trương Huyền cũng không phủ nhận.
- Tại hạ là Thái Thượng trưởng lão của Thuần Thú sư công hội Ngô Xương Bình, Thánh thú phía trước, ta nhất định phải được, mong rằng không nên nhúng tay!
Lông mày giương lên, Ngô Xương Bình nói.
- Ta... Không nhúng tay vào, có thể ở đây nhìn một chút hay không?
Đối phương nhanh chân đến trước, cũng không tiện đoạt chỗ thích của người, Trương Huyền liền nói.
Hắn chỉ muốn hỏi thăm Kim Linh Vân Hổ kia phương vị cụ thể của Khổng miếu, tìm được phương vị, nhờ vào truyền thế mẫu phù, hẳn có thể tìm ra chỗ cụ thể.
- Lập tức rời đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!
Thấy hắn muốn ở chỗ này quan sát, một người trung niên lông mày giương lên, khẽ nói.
- Rời khỏi?
- Không sai, con Thánh thú này đã bị chúng ta xác định, muốn tìm, đi tìm cái khác đi!
Ngô Xương Bình khoát tay áo, trong thanh âm cũng mang theo không vui.
- Ta hiện tại liền đi...
Thấy đối phương không chào đón hắn, Trương Huyền tràn đầy bất đắc dĩ, xoay người rời khỏi.
Rời khỏi tầm mắt của mọi người, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, phong cấm không gian bốn phía, lần nữa bí mật đi tới.
- Theo ta thấy, vừa rồi giết tên kia là được, cần gì phí miệng lưỡi, nơi này cũng không phải Danh Sư đại lục, không cần chú ý quy củ nhiều như vậy!
Trung niên nhân trước đó quát tháo hắn nói.
- Ở đây giết Danh Sư, quả thực không có gì, nhưng quấy rầy Vân Hổ liền phiền toái... đại gia hỏa này, là vương giả ở chung quanh đây, thân kinh bách chiến, tính cảnh giác cực cao, nhất định phải cẩn thận, làm được một lần thành công!
Ngô Xương Bình nói.
- Vâng!
Trung niên nhân gật đầu, nghi ngờ nhìn qua:
- Vật kia để vào sơn động thời gian cũng đủ dài, đại gia hỏa kia cũng đã bị mê chóng mặt a?
- Tình
huống bình thường hẳn là chóng mặt, nhưng căn cứ tin tức chúng ta biết, Vân Hổ này trời sinh mạnh mẽ, không thể xem thường, vẫn là chờ một lát đi...
Ngô Xương Bình nói.
- Ừm!
Tất cả mọi người lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấy hắn nói như vậy, thì không nói nhảm nữa, yên tĩnh ẩn núp ở trong rừng, ngừng thở.
- Được rồi, vào xem!
Lại qua ước chừng hơn mười phút, Ngô Xương Bình hừ một tiếng, bàn tay vẫy một cái.
Nghe được lời của hắn, trung niên nhân vọt ra ngoài, lặng yên đi đến sơn động.
Không ra tay còn không phát hiện, người trung niên này vậy mà cũng đạt tới Bất Hủ cảnh, chỉ bất quá là sơ kỳ mà thôi. Dù vậy, loại thực lực này ở Danh Sư đại lục cũng có danh hào rất lớn.
Thực lực của Hưng Mộng kiếm thánh cũng chỉ tương đồng mà thôi.
Hô!
Trung niên nhân vào sơn động.
Ầm ầm!
Mới vừa đi vào, liền nghe một tiếng nổ vang, ngay sau đó lấy tốc độ nhanh hơn bay ra ngoài, sống lưng liên tục đụng gãy mấy cây đại thụ, lúc này mới ngừng lại, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
- Nguy rồi, nó không trúng chiêu, chỉ có thể liều mạng, ra tay!
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Xương Bình nơi nào không hiểu chuyện gì xảy ra, hét lớn một tiếng, đi đầu xông tới.
Rầm rầm!
Mọi người toàn bộ đi tới trước sơn động, mới vừa đứng vững thân hình, liền cảm thấy mặt đất không ngừng lay động, một Thánh thú to lớn chậm rãi đi ra.