- Nhanh bắt nó lại...
Ngô Xương Bình kìm nén không được, chân khí trong cơ thể tuôn ra rất nhanh, bức tường lửa chung quanh càng ngày càng nóng, nhanh chóng co rút lại.
Thân là Thái Thượng trưởng lão của Thuần Thú sư công hội, hiểu rõ Thánh thú rất nhiều, đối phương la lên sắc nhọn mạnh mẽ, rõ ràng là gọi đồng bạn, một con liền để bọn họ sắp không kiên trì nổi, lại đến một con, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Mọi người cũng biết nguy cơ, từng cái vẻ mặt lo lắng, không để ý mà nói nhiều, tăng tốc vận chuyển chân khí.
- Ha ha, đường đường Vân Hổ, một trong năm đại vương giả, lại bị một đám bao cỏ bắt lại, truyền đi cũng không đủ mất mặt!
Thanh âm trêu tức vang lên, ngay sau đó một thân ảnh thon dài từ sơn động bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Có chút tương tự Địa Ngục Thanh Long Thú của Trương Huyền, chẳng qua càng thêm to lớn, huyết mạch càng thêm thanh thuần, thực lực tương tự Kim Linh Vân Hổ, là Thánh Bất Hủ cảnh đại viên mãn!
- Khung Mộc Thanh Giao!
Sắc mặt của Ngô Xương Bình trắng nhợt, quyết định thật nhanh:
- Lui!
Nói xong, chí bảo bao phủ ở trên người Vân Hổ cũng không cần, bàn chân đạp mạnh mặt đất, vội vàng bỏ chạy. Không hổ là lão giang hồ, vừa nhìn thấy tình cảnh không đúng, đồ vật lại trân quý cũng mặc kệ.
Một con Vân Hổ liền để bọn họ dùng ra lực lượng lớn nhất, lại toát ra một Khung Mộc Thanh Giao cùng cấp bậc, căn bản không thể đối kháng.
- A?
Hắn trốn nhanh, nhưng những người khác liền không có phản ứng nhanh như vậy, sửng sốt một chút, liền vội vã lao đi.
Chỉ từ phản ứng cũng có thể thấy được, trừ Ngô Xương Bình, thì không có Thuần Thú sư chân chính!
Thuần Thú sư phối hợp thú sủng, sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng Thuần Thú cũng không phải sự tình đơn giản, hơi không cẩn thận sẽ gây nên đối phương phản kích, nguyên nhân chính là như vậy, một khi phát hiện nguy hiểm, chạy trốn như thế nào, đối với Thuần Thú mà nói là cực kỳ quan trọng. Thuần Thú sư công hội, từng có câu chưa học Thuần Thú, trước học chạy trốn. Ngay cả chạy trốn cũng không biết, thì làm sao đánh du kích chiến với Thánh thú, hoàn toàn làm hao mòn tính nhẫn nại của đối phương?
- Hạ mê dược, muốn bắt chúng ta, như vậy liền đi... Không quá
phù hợp nha!
Rầm!
Mọi người còn không có chạy xa, mặt đất lập tức quay cuồng, tựa như cuốn lên nước sông, ngay sau đó một Thánh thú to lớn từ dưới đất chui ra, lực lượng tuôn trào, lơ lửng ở trên không, đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi trâu... Lại là một con Kỳ Lân Thú!
Chỉ bất quá, con này khác biệt Trương Huyền biết, ngũ hành thuộc thổ, móng vuốt nhẹ nhàng nhấc, bốn phía liền xuất hiện một lồng giam màu vàng đất, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.
Không nghĩ tới lại thêm ra một con Thánh thú, mọi người giờ mới hiểu được vì sao Ngô Xương Bình chạy nhanh như vậy, từng cái vẻ mặt khó coi.
- Phá!
Lão giả Bất Hủ cảnh trung kỳ đi đầu kia, trường kiếm trong tay bỗng nhiên bổ xuống.
Rầm!
Bức tường màu vàng đất bị một kiếm phá mở, có điều hắn phá nhanh, tường đất sinh ra càng nhanh, trong thời gian ngắn, mấy người bị nhốt lại, căn bản không có cách chạy trốn.
- Sớm biết liền không nghe Ngô Xương Bình, nhất định phải bắt con Thánh thú này...
Trái tim mọi người chìm xuống.
Bọn họ giống như những người khác, thuộc về tạm thời tạo thành đội ngũ.
Ngô Xương Bình tụ tập bọn hắn lại, nói muốn tìm được Khổng miếu, chỉ có con đường này có thể đi, hơn nữa hắn có Đại Thánh chí bảo, bắt sẽ cực kỳ dễ dàng...
Mọi người tính toán một chút, cảm thấy không có vấn đề, liền vui vẻ đồng ý.
Nằm mơ cũng không nghĩ đến, một lần toát ra ba Thánh thú cùng cấp bậc, càng không nghĩ tới Ngô Xương Bình chạy trốn còn nhanh hơn thỏ!
- Hắn cũng trốn không thoát...
Không giống mọi người buồn bực, Trương Huyền nhìn về phía Ngô Xương Bình chạy trốn, nhịn không được lắc đầu.
Tên này vừa phát hiện nguy hiểm, lập tức liền trốn, làm việc xác thực quả quyết, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng căn bản trốn không thoát!