Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương lão sư, ngài đã tới (2)


trước sau

- Điều này...

Lưu Huân cảm thấy tam quan của mình đều bị đổi mới. Hắn thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi:

- Nàng... có thể nói cho ta một chút về chuyện của Trương lão sư này không?

- Muốn nói về vị Trương lão sư này, còn phải nói bắt đầu từ đánh giá lão sư. À, không, bắt đầu từ dạy học sinh tẩu hỏa nhập ma...

Còn chưa nói dứt lời, liền nghe được ngay phía trước ồn ào náo động một hồi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ba lão già đi nhanh tới. Bọn họ đi đến đâu, mọi người đều nhường đường.

- Là... Lưu sư, Trang sư của Bắc Hư vương quốc? Còn có... Trịnh sư của Hàn Vũ vương quốc?

Nhìn thấy được ba bóng người này, Lưu Huân liền nhận ra được.

Làm danh sư học đồ, hắn đã may mắn gặp ba người này một lần. Lúc đó danh sư dạy hắn đều cung kính lễ độ, tự nhận không bằng.

Không nghĩ tới bọn họ lại tự nhiên tới Thiên Huyền vương quốc, hơn nữa...

- Chẳng lẽ... Bọn họ cũng tới nghe giảng bài?

Chấn động mãnh liệt đã khiến cho hắn có chút ngẩn người.

- Đúng vậy, Trương lão sư chính là đại sư huynh của ba người bọn họ!

Ngọc nhi gật đầu.

- Bọn họ...

Lưu Huân đang cảm thấy muốn khóc. Ra ngoài học tập ba năm, tưởng có lão sư là danh sư, có thể trở về nói khoác một hồi. Bây giờ mới biết...

cũng không tính là gì cả.

Chưa đủ hai mươi tuổi trở thành lão sư sao kim, còn là đại sư huynh của ba danh sư...

Vị Trương lão sư này rốt cuộc là một người thế nào?

...

Trương Huyền tỉnh dậy đã gần buổi trưa. Hắn sai Tôn Cường chuẩn bị đồ ăn. Ăn một bữa ngon miệng, lúc này hắn mới đi bộ về phía học viện.

Vốn tưởng rằng còn chưa đến giờ, không có người nào qua. Khi đi tới sân so tài, hắn nhìn thấy được người đứng chật như nêm cối. Hắn lập tức bị dọa cho giật mình.

Ngày hôm qua có quá nhiều người yêu cầu bái sư, hắn thật sự không có cách nào, lúc này mới thuận miệng đáp ứng giảng bài công khai một lần.

Hắn vốn tưởng rằng không có người nào qua. Dù sao chỉ là giảng giải cơ sở, chỉ có hiệu quả đối với những người dưới Chân Khí cảnh... Chen chúc chật cứng thành như vậy, giở trò quỷ gì?

- Thật ngại quá, xin cho qua một chút. Có thể để cho ta qua không?

Đi vòng một vòng lớn quanh sân so tài trận cũng không tìm được chỗ nào có thể tiến vào trong, Trương Huyền thật sự không nhịn được, vỗ nhẹ vào vai một người thanh niên.

- Tiến vào trong, thế nào? Muốn chen ngang sao? Ta lại tới xếp hàng từ sáng sớm, muốn nghe Trương lão sư giảng bài. Ra phía sau xếp hàng đi!

Người thanh niên có chút bực mình, khoát tay áo.

Nói thật, Lưu Huân rất phiền muộn.

Người này cũng thật không có mắt nhìn!

Hắn và đám người muội muội tới xếp hàng từ sáng sớm, đến bây giờ cũng chỉ có thể
đứng bên ngoài. Ngươi giữa trưa mới đến, tự nhiên bảo ta tránh ra... Đùa kiểu gì vậy?

Xung quanh nhiều người như vậy, bảo ta nhường đường. Thấy ta vừa trở về muons dễ khi dễ sao?

Hơn nữa, cho dù ta tránh ra, ngươi tiến vào trong được chắc?

- Ra phía sau xếp hàng?

Trương Huyền lộ ra vẻ mặt cổ quái. Những người này từ nơi nào xuất hiện vậy?

- Không sai, hoặc là tới sớm, hoặc là lại đứng xếp hàng. Lúc này mới qua, còn muốn chen ngang... Huynh đệ, đừng trách ta không nhắc nhở. Cho dù ta để cho ngươi tiến vào trong, người ở bên trong cũng sẽ đánh chết ngươi!

Lưu Huân rất nghiêm túc nói.

Nghe xong câu chuyện về Trương Huyền lão sư, hắn bội phục sát đất. Hắn cuối cùng cũng biết được, vì sao những người này xông tới nghe giảng bài.

Một vị học sinh thân truyền của danh sư vượt qua nhị tinh, thời gian nửa tháng ngắn ngủi, khiến cho vốn học sinh chỉ có thực lực nhất trọng Tụ Tức cảnh, cứng rắn lay động cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong... Bất kể một điều nào đều đáng để vô số người đến đây!

Cho dù không phải tới học tập, cũng có thể nhân cơ hội qua lại thân thiết!

Nếu chẳng may Dương sư lại có thể tự mình đến đây, vậy thì càng hoàn mỹ.

Trên thực tế, nói trắng ra là, những cường giả Thông Huyền cảnh, không muốn tới nghe giảng, mà muốn tìm cơ hội lôi kéo quan hệ, thậm chí xem có thể tìm quan hệ liên lạc với Dương sư hay không.

Dù sao, đệ tử thân truyền nói một câu, có thể có tác dụng hơn nhiều so với quản gia các loại.

- Khụ khụ, ngươi yên tâm đi, bọn họ sẽ không đánh ta!

Thấy gặp phải người không nhận ra mình là ai, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu.

- Sẽ không đánh?

Thấy đối phương tự nhiên không tin lời của mình, Lưu Huân cũng có chút mất hứng:

- Thật không biết ngươi lấy tự tin như vậy ở đâu ra. Được, ta cho ngươi tiến vào trong! Chờ bị người dạy dỗ, đừng trách ta không nhắc nhở!

- Đa tạ...

Trương Huyền thấy hắn tránh ra, thở phào nhẹ nhõm, đi từng bước về phía trước. Hắn đang muốn tiếp tục đi về phía trước, lại thấy một thiếu nữ ở ngay phía trước hình như nghe được tiếng tranh cãi, xoay đầu lại.

- A, Trương lão sư, ngài đã tới...

Sắc mặt thiếu nữ nhất thời đỏ lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện