- Thế nào?
Thấy ba người giống như là choáng váng, Trương Huyền không nhịn được cúi đầu nhìn lại. Vừa nhìn tới hắn cũng sững sờ.
Trên ngọc thạch phía trước xuất hiện rõ ràng mấy chữ số...5.1.
- 5.1?
Lúc này, không chỉ những người khác có loại vẻ mặt này, ngay cả Trương Huyền cũng sắp hôn mê.
Ngày hôm qua hắn đã thử thật nhiều lần. Thời điểm cao nhất là 0.1. Thế nào thoáng cái đã biến thành 5.1?
Chẳng lẽ...
- Cái trang sách màu vàng kia thoáng cái khiến cho mức độ tâm cảnh của ta tăng thêm... 5.0?
Khóe miệng hắn giật mạnh một cái.
Tròng mắt sắp rơi xuống trên mặt đất.
Đã sớm biết sách thiên đạo rất lợi hại, chỉ là nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới lại lợi hại như vậy!
Công pháp tu luyện tâm cảnh gì đó, ngọc tinh Minh Lý gì đó, ở trước mặt thứ này đều thành đống cặn bã.
Thoáng cái khiến tâm cảnh tăng thêm 5.0...
Truyền đi tuyệt đối có thể dọa sống dọa chết người ta.
- Mức độ 3 có tư cách sát hạch danh sư nhất tinh. Mức độ đạt được 6, có thể sát hạch nhị tinh... Một người lĩnh ngộ tâm phẳng lặng như mặt nước lại đạt được 5.1, sợ rằng chỉ cần học được phương pháp tu luyện, không cần đến mấy năm, ngay cả danh sư nhị tinh đều có thể sát hạch!
Đám người Lưu Lăng từ trong khiếp sợ khôi phục lại, mỗi một người đều kích động sắc mặt đỏ lên.
Thời điểm đám người bọn họ vừa lĩnh ngộ tâm phẳng lặng như mặt nước, mức độ chỉ có khoảng 1.5. Người trước mắt này lại là 5.1. Thiên phú như thế, chỉ cần cố gắng tu luyện, không cần đến mấy năm, sẽ ném bọn họ lại xa phía xa người, ngay cả danh sư nhị tinh cũng có thể sát hạch.
Quả nhiên, thiên tài với người phàm là có chênh lệch lớn.
- Lão sư!
Đang khiếp sợ, lại thấy Lục Tầm tách khỏi đám người, đi tới trước mặt.
Trước đó Trương Huyền giảng bài, hắn cũng không có tới nghe. Không phải hắn không tôn trọng, mà là đột phá đến trước mắt, không cho phép hắn phân tâm.
- Thế nào?
Nhìn hắn xuất hiện, đám người Lưu Lăng đều nhìn qua.
- Chuyện ngày hôm qua lão sư nói với ta, ta chính là quá cứng rắn, quá để ý tới áp lực của phụ thân gây cho ta, mới không có cách nào đột phá tâm phẳng lặng như mặt nước. Ta suy đi nghĩ lại, bừng tỉnh hiểu ra, cùng phụ thân quan hệ thân thiết như lúc ban đầu. Quả nhiên tâm cảnh phủ đầy bụi bắt đầu buông lỏng, cuối cùng... thành công đột phá!
Nói đến đây, trong mắt Lục Tầm lại khôi phục sự tự tin.
Cho tới nay, tâm cảnh của hắn đều không có cách nào tiến bước, không đạt được tâm phẳng lặng như mặt nước. Hắn vốn tưởng rằng còn chưa có tích lũy đủ. Trải qua Lưu sư chỉ điểm hắn mới hiểu được, là hắn quá nhiều chấp nhất.
Không nghĩ tới sau khi cải thiện quan hệ cha con, hắn quả nhiên được như nguyện đã đột phá!
Hai mươi mấy tuổi lại đạt được tâm phẳng lặng như mặt nước... Toàn bộ Thiên Huyền vương quốc, sợ rằng hắn cũng phá được kỷ lục!
Vẫn bị Trương Huyền trước mắt này công kích tới không thở nổi, hiện tại dẫn đầu đột phá tâm phẳng lặng như mặt nước, chung quy chắc hẳn là có thể mở mày
mở mặt một phen!
Thân thể ưỡn thẳng, trên mặt Lục Tầm lộ ra vẻ tươi cười ấm áp.
- Đo rồi sao? Mức độ bao nhiêu?
Nghe được hắn cũng đột phá, Lưu Lăng đầy cao hứng, không nhịn được hỏi.
- Đã đo qua!
Lục Tầm khẽ cười, trong mắt có sự hưng phấn khó có thể che giấu:
- Lão sư đã nói qua, vừa đạt được tâm phẳng lặng như mặt nước, có thể đạt được ngoài 1.0, biểu thị sau này có 50% cơ hội trở thành danh sư, đạt được ngoài 1.5, có bảy mươi phần trăm cơ hội thành công. Mà ta là...
Dừng lại một chút, hắn lại nhìn quanh một vòng:
- Là 1.8!
Chắp hai tay ở sau lưng, Lục Tầm vốn tưởng rằng nói xong thành tích của mình, sẽ làm ba sư sợ giật mình, hưng phấn khó có thể tự mình. Dù sao mức độ này của hắn lại có thể cao hơn so với ba danh sư lúc còn trẻ.
Ai biết sau khi bọn họ nghe xong, đồng thời “a” một tiếng, lại không tiếp tục để ý tới hắn nữa, nhìn về phía Trương Huyền, vẻ mặt nồng nhiệt.
Thấy mình có thành tích cao như thế, tự nhiên cũng bị gạt sang một bên, Lục Tầm đầy phiền muộn.
Theo lý thuyết, không phải sau khi nghe được thành tích, sẽ hưng phấn khó có thể tự kìm chế được, đi qua vây quanh hắn cố gắng khích lệ một hồi sao?
Thế nào lại vây quanh Trương lão sư?
Trong lòng hắn kỳ quái, không nhịn được nhìn về phía trước, đúng lúc nhìn thấy được Văn Lý thạch trong tay Trương Huyền. Vừa nhìn tới, toàn thân hắn cứng đờ.
- 5.1?
Thân thể nhất thời co rút, Lục Tầm khóc.
Trời ạ, đây không phải là đưa mặt ra chịu đòn sao...
Đáng thương cho ta còn dương dương đắc ý trong thời gian dài như vậy, vốn tưởng rằng có thể biểu hiện tốt một chút...
............
Huyền Lạc sơn mạch mênh mông vô bờ, mọc đầy cây cối cao lớn. Hơn nữa man thú hoành hành, không có thực lực, rất khó đi.
- Con đường này, ta đã tới một lần, đặc biệt bí ẩn. Tìm không được, một khi bị lạc mất phương hướng ở trong núi rừng, còn muốn đi tới lại khó khăn hơn!
Thẩm Bích Như cười, đi ở phía trước dẫn đường.
Trương Huyền theo sát ở phía sau.
Buổi giảng bài công khai kết thúc, giao đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương lại cho ba đại danh sư, nhờ bọn họ hỗ trợ đưa tới Thiên Vũ vương thành, Trương Huyền không có quá nhiều do dự, lại cùng Thẩm Bích Như tiến đi vào chỗ Thú Đường trong Huyền Lạc sơn mạch.
Man thú trong núi hoành hành, cây cỏ rất nhiều. Nếu không phải là Trầm lão sư trước đây đã tới, hắn thật sự nghi ngờ mình có thể bị lạc đường hay không. Nếu hoàn toàn rơi vào trong đó, lại không có cách nào rời đi được.