- Chủ nhân, viên Thánh Tích Thạch này, có thể cho ta mượn sử dụng không?
- Ngoan Nhân? Ngươi đã tỉnh...
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Không phải người khác, chính là Ngoan Nhân sau khi nuốt lấy xương ngực, rơi vào trạng thái ngủ say, không nghĩ tới lúc này tỉnh lại.
- Lực lượng linh hồn của Thánh Tích Thạch tán dật, ta mới tỉnh lại, chủ nhân, có thể cho ta mượn sử dụng hay không... hiện tại linh hồn của ta suy yếu, có thứ này, có thể khôi phục nhanh chóng!
Ngoan Nhân nói.
- Lực lượng trên Thánh Tích Thạch đã bị ta hấp thu hết...
Trương Huyền nhíu mày.
Hắn vừa mới tấn thăng, bên trong ẩn chứa lực lượng bị hấp thu sạch sẽ, cho đối phương lại như thế nào? Như linh thạch không có linh khí, đặt ở trong tay cũng vô dụng ah.
- Thánh Tích Thạch, chỉ dựa vào tự nhiên hấp thu, dự trữ đầy linh khí cũng không cần hao phí bao lâu, nếu không sao xưng là chí bảo, chủ nhân!
Ngoan Nhân nói.
- Tốt!
Trương Huyền gật đầu, cổ tay khẽ đảo, Thiên Đạo chi thư xuất hiện, Thánh Tích Thạch rơi vào phía trên.
Rầm!
Sách mở ra, Ngoan Nhân lộ ra nửa người, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, Thánh Tích Thạch lập tức bay ra ngoài, đi tới trước mặt vài đầu Dị Linh tộc vừa mới bị giết.
Ông!
Một lát sau, bóng người lần nữa du động, tản mát ra hào quang sáng chói.
- Đây là... Hấp thu linh hồn người khác?
Đồng tử của Trương Huyền co rụt lại.
Lấy Minh Lý Chi Nhãn của hắn, có thể rõ ràng nhìn ra, Thánh Tích Thạch vừa mới hấp thu hồn phách của vài Dị Linh tộc vừa mới chết đi, đồng thời tinh lọc, biến thành năng lượng tinh thuần.
- Ừm, Thánh Tích Thạch nắm giữ tác dụng tinh lọc linh hồn, thôn phệ hồn phách, đối với người tu luyện linh hồn mà nói, còn quan trọng hơn Cổ Thánh chí bảo... Lúc trước Hồn Ấn của Vu Hồn sư công
hội, chính là từ thứ này luyện chế thành!
Ngoan Nhân giải thích.
- Hồn Ấn, là cái này luyện chế?
Trương Huyền sững sờ, ngay sau đó giật mình.
Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Tích Thạch, sẽ có cảm giác giống như đã từng quen biết, thì ra là thế!
Phải biết Hồn Ấn cũng ở trên tay hắn, đang được cất ở trong nhẫn trữ vật, chỉ bất quá một mực không có sử dụng mà thôi.
- Có thể hấp thu linh hồn, thay đổi thành hồn lực tinh thuần... Loại lực lượng này, quả thực rất khủng bố!
Trương Huyền cuối cùng hiểu được.
Khó trách có thể so sánh với Bồ Đề quả, Cổ Thánh lực, đơn độc chứa đựng ở một điện, quả nhiên uy lực phi phàm.
- Ngươi cầm trước!
Loại năng lực này nghe tà ác, trên thực tế cũng phải nhìn người sử dụng là ai, ở trong tay người thiện, đồ vật lại tà ác cũng có thể làm ra chuyện tốt, mà ở trong tay người tà ác, đồ vật khá hơn nữa cũng sẽ là lợi khí giết người.
Bởi vậy khảo hạch của Thánh Tích Thạch là cực kỳ biến thái, có thể nói không tu luyện công pháp Thiên Đạo, liền không cách nào tiến vào bên trong... Thì ra là thế!
Trong cõi u minh, Trương Huyền có loại cảm giác, Khổng sư hình như biết hắn tồn tại, vật phẩm này, rõ ràng là đang lưu lại cho hắn. Đổi lại những người khác, coi như muốn lấy được, cũng lấy không ra.
- Đa tạ chủ nhân!
Ngoan Nhân vội vàng hấp thu lực lượng linh hồn trong đá, củng cố hồn lực của mình…