Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Viên Đào nhổ đài (1)


trước sau

Trương Huyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người trên đài cao đang giảng bài, lời nói rất ít, vừa mới bắt đầu nghe có chút khó khăn, không thể lý giải, nhưng âm tiết vừa tiến vào trong óc, trước đó rất nhiều không hiểu lập tức sáng tỏ thông suốt, dung hội quán thông, giống như chìm đắm trong đó mấy năm, lý giải thậm chí so với trước đó càng cao thâm hơn!

- Cái này...

Lông mày Trương Huyền nhảy dựng, con mắt trợn tròn.

Hắn có thể cảm nhận được ý tứ trong âm tiết của đối phương, chính là một loại vận dụng khác của công pháp Thiên Đạo, chỉ bất quá sau khi nói ra càng thêm ngắn gọn, càng dễ để cho người ta lý giải, tiêu hóa trở thành kiến thức của mình.

Đồng dạng giải thích công pháp Thiên Đạo, lại cao hơn mình không biết gấp bao nhiêu lần!

Trước đó còn nghĩ, mặc dù tu vi kém Khổng sư, giảng bài hẳn sẽ không chênh lệch quá nhiều, nghe được bóng người kia nói, giờ mới hiểu được... Căn bản không ở một cấp bậc!

- Đây là vi ngôn đại nghĩa của Khổng sư!

Thanh âm tràn đầy khiếp sợ của Lạc Nhược Hi vang lên, chỉ thấy nữ hài chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt.

- Vi ngôn đại nghĩa?

Trương Huyền không hiểu.

- Chính là dùng lời nói đơn giản nhất, trình bày đạo lý tinh diệu nhất, đại đạo chí giản, hắn giảng bài, đã hoàn toàn phù hợp Thiên Đạo!

Lạc Nhược Hi nói:

- Không thể phủ nhận, thiên phú của Khổng sư quả thực tuyệt đỉnh, so với ngươi càng thêm thiên tài!

Trương Huyền bừng tỉnh hiểu ra.

Bóng người kia nói, tuy đơn giản, lại ẩn chứa đạo lý vô tận, để cho người ta nghe xong, như thể hồ quán đỉnh... Không nghĩ tới thế mà phù hợp bí ẩn Thiên Đạo.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, mây cuốn mây bay, thoạt nhìn cực kỳ đơn giản, tập mãi thành thói quen, nhưng nếu để cho người đi làm mà nói, không biết phải hao phí bao nhiêu công phu cùng tâm huyết, thậm chí còn không làm được!

Lại như Thiên Đạo võ kỹ của hắn, thoạt nhìn đơn giản, nhưng hiện lên biến hóa vô tận, để cho người ta căn bản không ngăn cản được. Đại đạo chí giản, nhưng đơn giản hoá như vậy, mới là khó được nhất.

- Sao ngươi có thể tới...

Nghĩ thông suốt chuyện gì xảy ra, trong lòng Trương Huyền cảm xúc một tiếng, nhớ tới một
việc, nhìn về phía nữ hài, tràn đầy nghi ngờ.

Vừa rồi hắn giảng bài cho rất nhiều cây hạnh, ai tới đều bị công kích, làm sao Lạc Nhược Hi đi tới được?

- Khổng sư lưu lại lạc ấn, bắt đầu giảng bài, bọn chúng đã đi nghe...

Lạc Nhược Hi nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trương Huyền sững sờ, lúc này mới phát hiện, vừa rồi rất nhiều cây cối vây bên người hắn, một mực cung kính, chẳng biết lúc nào đã đứng ở dưới đài cao, từng cái như si như say, thân thể theo gió không ngừng lay động, cũng không biết là kích động hay run rẩy.

- ...

Trương Huyền lập tức cảm thấy ngực đau nhức.

Trước kia đều là hắn giảng xong khóa, sẽ không hứng thú nghe những người khác giảng, lần này trái ngược, nói thời gian dài như vậy, thế mà còn không bằng mấy chữ của Khổng sư...

Rầm rầm!

Đang cảm giác không thoải mái, liền thấy Chư Tử bách gia, Dị Linh tộc trước đó ở phía sau đồng loạt đi tới phía trước, ngồi xuống ở trên bồ đoàn.

- Bọn họ chờ chẳng lẽ là cơ hội này?

Trương Huyền sửng sốt một chút, sau đó hiểu được.

Người Chư Tử bách gia, vừa đến liền đứng ở bên ngoài, không nhúc nhích, tựa hồ chờ lấy cái gì, hiện tại xem ra, hẳn là chờ cái này.

- Khổng sư giảng bài, tuy đài cao chỉ là chất liệu bình thường, nhưng Khổng sư quanh năm giảng bài, tinh thần cùng lực lượng sớm đã thâm nhập trong đó, tạo thành một loại lạc ấn! Bóng người trên đài, nói là Khổng sư, trên thực tế là dấu vết hắn lưu lại, ở một thời gian, hoặc thời cơ khác biệt sẽ kích hoạt, tiến hành giảng bài. Loại chương trình học này, những cây hạnh, lá cây kia mặc dù nghe qua ngàn vạn lần, nhưng mỗi lần vẫn có tâm đắc, kích động không thôi, có đại thu hoạch, đây cũng là chỗ tốt lớn nhất của vi ngôn đại nghĩa!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện