- Cũng phải...
Cổ Thánh khác lặng im.
Trương Hoằng Thiên nói trần trụi, nhưng quả thực là sự thật.
Cái quy củ gì, cái ước định gì, trò đùa trẻ con mà thôi, liên lụy đến Xuân Thu đại điển, ai còn có thể quản đến nhiều như vậy?
Dị Linh tộc, Thánh Thú, chỉ có một danh ngạch, cũng không có quá nhiều tranh luận, chẳng lẽ thật cho rằng từ bỏ món bảo vật này?
Chỉ cần có người đi vào, chẳng khác nào biết tình huống bên trong, đến lúc đó Xuân Thu đại điển ở trong tay ai, quá rõ ràng, một khi rời cung điện, Cổ Thánh thủ hộ bên ngoài sẽ ra tay!
Khi đó, đã không phải Bất Hủ cảnh có thể nhúng tay, kết quả sau cùng, vẫn là phải dựa vào Cổ Thánh mới có thể nói chuyện!
- Trước phân phối danh ngạch đi!
Những lời này, sợ gây nên hoảng loạn, nên các Cổ Thánh chỉ truyền âm.
- Những danh ngạch này, đều là Trương Huyền đạt được, phân chia như thế nào, chúng ta đều tôn trọng quyết định của hắn!
- Ừm!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Thân là Cổ Thánh, đối với những danh ngạch này, không làm ra một chút cống hiến, thật không tiện cưỡng cầu.
...
- Lão sư, đám người Trịnh Dương tạm thời liên lạc không được, có điều gặp qua bằng hữu của bọn hắn đưa tin, dường như đều được một loại cơ duyên nào đó, ở trong các tiểu thế giới, không cách nào rời đi, khả năng không có cơ hội đi vào chủ điện!
Không đi quản Cổ Thánh thảo luận như thế nào, bên Trương Huyền, Triệu Nhã đi tới trước mặt.
Vừa rồi đã đưa tin hỏi qua, thân là Băng Nguyên cung cung chủ, coi như không liên lạc được đám người Trịnh Dương, cũng sẽ có phương pháp nghe tin tức.
Dù sao mấy sư đệ, sư muội của nàng, sớm đã không phải nhân vật bừa bãi vô danh, mà đều là một phương đại lão.
- Tới không được?
Trương Huyền nhíu mày, sau đó khoát tay áo:
- Thôi được, có cơ duyên mà nói, cũng không có khả năng thiếu bọn họ, đi vào hay không vào, đều không quan trọng...
Giống như Bồ Đề quả, Viên Đào chưa đi vào Tẩm điện, nhưng có loại cơ duyên tấn thăng tâm cảnh này, vẫn sẽ cho hắn.
Vì lẽ đó, các đệ tử có cơ hội đi vào
hay không không sao cả, chỉ cần mình đạt được, khẳng định sẽ có phần của bọn hắn.
- Lão sư, ta cũng không vào, cơ thể ta đã đạt tới Cổ Thánh, vừa rồi lặng lẽ thăm dò một chút, cho dù có mẫu phù bao phủ, cũng sẽ bị phong ấn bài xích...
Viên Đào đi tới trước mặt.
- Cái này...
Trương Huyền cau mày.
Người học sinh này, tuy không thành công xung kích Cổ Thánh, nhưng thực sự là thân thể Cổ Thánh, nắm giữ năng lực nửa bước Cổ Thánh, không cách nào đi vào, không gì đáng trách.
- Ta, Lạc Nhược Hi, Triệu Nhã, Ngụy Như Yên, Lạc Thất Thất... Lại thêm hai vị của Danh Sư đường, hiện nay là bảy cái...
Trong lòng Trương Huyền tính toán:
- Tính như vậy, còn có bốn danh ngạch...
Xoa xoa mi tâm, liếc mắt nhìn đám người Danh Sư đường, ngay sau đó lắc đầu.
Không phải xem thường những thiên tài kia, mà là cho bọn hắn danh ngạch, tác dụng không lớn, cho nhiều hơn nữa cũng là lãng phí.
- Thế nào? Đã xác định nhân tuyển chưa?
Thấy hắn trầm tư hồi lâu, người còn không có chọn lựa ra, Nhan Thanh Cổ Thánh nhíu mày hỏi.
- Đã chọn được... Bất quá, nhiều danh ngạch như vậy, ta cảm thấy chúng ta lấy hết cũng lãng phí, hiện tại lấy ra bốn danh ngạch đấu giá! Các ngươi có thể mua sắm, người trả giá cao thì được, như thế nào?
Trương Huyền cười cười, ngẩng đầu.
- Đấu giá danh ngạch?
- Cái tên này không điên chứ? Tất cả mọi người cướp đoạt, hắn ngại nhiều?
- Thật hay giả?
Bốn phía xôn xao.
Tất cả mọi người bối rối.
Không chỉ Cổ Thánh của tam đại thế lực, ngay cả bên Danh Sư đường, đám người Trương Hoằng Thiên, cũng từng cái trước mắt choáng váng.
Bọn họ thật vất vả có nhiều danh ngạch như vậy, cơ hội tốt như vậy, đấu giá...
Làm như vậy, thật được không?