Còn cá chép, ban cho Ngụy Như Yên.
Năm đại vương giả ban cho Viên Đào.
...
- Còn có, đây là Cổ Thánh lực, vừa rồi ta dùng bí pháp không gian gấp phong ấn một ít, chia làm tám phần, các ngươi một người một phần.
Chia xong toàn bộ bảo vật, Trương Huyền đi vào Xuân Thu đồ, quá một đoạn thời gian, vẻ mặt trở nên trắng bệch đi ra, cho mỗi người một bức tranh.
Khổng sư có thể cắt chém một bộ phận thiên địa, bỏ vào thư hoạ, treo trên tường vạn năm không hủy, hiện tại hắn xem xong toàn bộ thư tịch liên quan tới thư họa sư, lĩnh ngộ thư hoạ cũng đạt tới tình trạng không kém gì đối phương, cắt chém không gian trong Xuân Thu đồ cũng không khó.
Có những bức họa này, coi như mình không ở bên người, bọn họ cũng có cơ hội đột phá.
- Huyền nhi, ngươi có phải có tâm sự gì hay không?
Thấy nhi tử vất vả ở Khổng miếu lấy được bảo vật, toàn bộ phân ra cho mọi người, Mộng kiếm thánh nhịn không được nhìn qua, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Làm sao cảm giác giống như bàn giao hậu sự vậy?
Trương gia, tuy không còn lão tổ, nhưng Dương sư đã bắn tiếng, ai dám làm khó bọn họ, chính là đối nghịch hắn.
Lại thêm vũ khí của nhi tử cũng đột phá Cổ Thánh, thực lực Viên Đào cũng không yếu, lúc này Trương gia trên thực tế so với thời điểm Trương Hoằng Thiên còn, càng thêm cường đại.
Cũng không phải nói bọn họ tu vi cao, mà là Cổ Thánh của bọn họ không cần ngủ say, có thể sống tự do, tự do hoạt động... Mới có lực uy hiếp càng lớn.
Trương gia vững như thành đồng, lại là người thắng lớn nhất trong di tích Khổng miếu lần này, hoàn toàn có thể chậm rãi củng cố tu vi, mau chóng đột phá, đến cùng chuyện gì để hắn phân bảo vật cho đám người như vậy?
- Không có gì...
Trương Huyền cười cười, đứng dậy nhìn về phía mẹ:
- Hai ngày
này Danh Sư đường có người tìm ta không?
- Danh Sư đường Nhậm đường chủ nói ngươi tỉnh lại, liền đi tìm hắn...
Hưng kiếm thánh nói.
- Ừm, các ngươi đều ở chỗ này tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá Cổ Thánh, ta đi qua một chuyến...
Trương Huyền khoát tay áo, ra khỏi phòng.
- Lão sư, ta và ngươi cùng một chỗ...
Nhìn ra thần thái của lão sư không đúng, Triệu Nhã nhịn không được đi theo.
- Ai cũng đừng theo tới!
Trương Huyền bàn giao một câu:
- Hơn nữa, bất luận xảy ra chuyện gì, đều tuân theo Danh Sư đường quy định, ngàn vạn lần không thể gây rối!
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể mặc cho người sau xoay người rời đi.
Thời điểm Lạc Nhược Hi hóa thân Linh Thần, cướp đi Xuân Thu đại điển, bọn họ đều đang tìm kiếm cơ duyên của mình, về sau lo lắng Trương Huyền tới nơi này, chuyện ngoại giới phát sinh, biết cũng không nhiều.
Thời điểm kỳ lạ, đến cùng xảy ra chuyện gì, một âm thanh vang dội, dường như truyền thấu toàn bộ đại lục.
- Trương gia Trương Huyền tộc trưởng, mang Linh Thần của Dị Linh tộc vào chủ điện, cướp đi Xuân Thu đại điển, tuy là vô tâm, nhưng cũng hủy cơ sở Nhân tộc, thẹn với Nhân tộc, đã tự sát ở Danh Sư đường, hậu nhân nhìn vào đây coi như dạy bảo, nhớ kỹ trách nhiệm của Danh Sư, làm việc nhìn rõ đúng sai, chớ nên một lần sai thiên cổ hận...
- Lão sư...
- Huyền nhi...
Mọi người mới biết chuyện gì xảy ra, cũng kìm nén không được, bỗng nhiên xông ra ngoài.