Một bên phi hành, một bên cảm thấy thân thể không do bản thân khống chế, trở nên càng ngày càng cứng rắn, bất cứ lúc nào cũng sẽ từ không trung rơi xuống.
Ngay thời điểm không kiên trì nổi, thân ảnh của Thần Dung Hoàng cùng thanh niên kia xuất hiện ở trong tầm mắt, dường như đã sớm biết bản thân sẽ đuổi theo, ở chỗ này chờ đợi.
- Còn xin đại nhân xuất thủ cứu ta...
Cảm thấy nội tạng đã biến thành tảng đá, Bặc Huân Cổ Thánh lại không để ý tới hình ảnh, đi tới trước mặt thanh niên, tràn đầy sợ hãi.
Cường giả tích huyết trùng sinh, tương đương với nắm giữ vô số sinh mệnh, nhưng toàn thân biến thành tảng đá, năng lực mạnh hơn cũng không thi triển ra được, cuối cùng chỉ có một con đường vẫn lạc có thể đi.
Tuy hắn không để ý tới thế sự, không muốn tham dự sự tình của Thần Dung Hoàng, nhưng còn không muốn chết nha.
- Tu vi của ta, chỉ có Tâm Huyết Lai Triều, muốn cứu ngươi, chỉ có thể dựa vào Dung Hoàng bệ hạ, chỉ là hắn... trên người gánh huyết hải thâm cừu, chỉ sợ không có thời gian!
Trương Huyền nhíu mày, xua tay.
Vừa rồi hắn chết sống không đáp ứng, như vậy giờ phút này bọn họ cũng bất lực.
- Ta...
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền nâng tảng đá đập chân mình, vẻ mặt Bặc Huân Cổ Thánh lúc đỏ lúc trắng:
- Chỉ cần Dung Hoàng bệ hạ có thể cứu ta, nguyện nghe theo sai khiến!
Không đáp ứng, chết ngay bây giờ, đồng ý, còn có cơ hội sống, thậm chí vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, lựa chọn ra sao, đã không cần suy nghĩ a.
- Nếu ngươi đồng ý, vậy thì dễ dàng...
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Trương Huyền truyền âm qua.
- Như vậy có thể?
Nghe xong truyền âm, Thần Dung Hoàng nhíu mày, có chút không dám tin tưởng.
Trương Huyền gật đầu.
- Vậy được...
Thần Dung Hoàng hít sâu một hơi, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường đao xuất hiện ở trong lòng bàn tay, bàn tay run lên.
Rầm!
Đao mang xé rách không gian, bổ
về phía Bặc Huân Cổ Thánh, người sau thân thể cứng nhắc, phản ứng không kịp, liền bị đánh lên ngực, chém ra một vết thương thật lớn.
Máu tươi theo miệng vết thương chảy ra.
- Ngươi muốn làm gì?
Bặc Huân Cổ Thánh không nghĩ tới, vị trước mắt này trực tiếp động thủ, mắt nổ đom đóm.
- Còn có thể làm gì? Đương nhiên là cứu ngươi!
Mặt không hề cảm xúc, trong giọng nói của Trương Huyền hơi không kiên nhẫn:
- Nếu như không cho cứu, bây giờ chúng ta liền đi!
Bặc Huân Cổ Thánh run rẩy, suýt chút nữa từ không trung ngã xuống.
Ta trêu ai ghẹo ai, liền không công chịu một đao như thế?
- Còn xin đại nhân xuất thủ cứu giúp...
Lòng tràn đầy buồn bực, nhưng không dám nói nhiều, ôm quyền nói.
- Cái này còn tạm được!
Trương Huyền gật đầu, không nói thêm lời, đi tới trước mặt, ngón tay chỉ tới.
Huyết dịch vừa tiếp xúc đầu ngón tay của hắn, lần nữa thả ra ngũ sắc quang mang, giống như có đồ vật gì đó từ trên người đối phương bị rút ra.
Quang mang càng ngày càng thịnh, ở trên đầu ngón tay của Trương Huyền không ngừng xoay tròn, hội tụ, rất nhanh tạo thành hình dáng một tảng đá.
Chính là Nguyên Từ thạch trước đó Bặc Huân Cổ Thánh luyện hóa.
Kèm theo ngũ thải quang mang trong cơ thể càng ngày càng ít, người sau cảm thấy trước đó thân thể có chút cứng ngắc, lần nữa khôi phục tri giác.
Tảng đá trong tay đối phương, giống như phát giác bị người phá hủy chuyện tốt, không ngừng nhảy nhót, toả ra ý niệm dữ tợn kinh khủng, muốn phá tan chân khí của thanh niên, lại bất kể như thế nào cũng không làm được.