Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Vu Hồn sư Cổ Thánh (2)


trước sau

Biết mặt đất bị phong ấn, muốn chạy trốn gần như không có khả năng, Vu Hồn của Trương Huyền nhảy dựng, bỗng nhiên xông tới trên không.

- Để ngươi chạy mất, Cổ Thánh như ta cũng sẽ không cần làm...

Lão giả nhướng mày, cổ tay lăng không nâng lên.

Phần phật!

Một đạo khí tức âm hàn bao phủ bốn phía, Trương Huyền người còn chưa tới trên không, lần nữa cứng đờ, như rơi vào đầm lầy.

- Phá!

Ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng điểm một cái.

Phần phật!

Không gian bốn phía kích động, xuất hiện vết rách.

Trước đó hắn cần phải mượn Long Cốt Thần Thương mới có thể phá vỡ không gian, hình thành thông đạo, hiện tại tu vi đạt tới Bất Hủ cảnh đại viên mãn, tiện tay một chỉ, liền có thể ung dung hoàn thành, cực kỳ đơn giản.

- Hừ!

Dường như sớm biết hắn sẽ có cử động như vậy, khóe miệng Mặc Linh Cổ Thánh nâng lên, bàn tay hợp lại.

Khe hở xé ra lập tức khôi phục như lúc ban đầu, vừa rồi còn có thể phá vỡ không gian, thời gian nháy mắt cứng rắn như sắt, cho dù thực lực của Trương Huyền cũng lôi kéo bất động.

Cổ Thánh thực sự quá cường đại, không có Ngoan Nhân, Yêu Dị Huyền Đao… lấy thực lực Trương Huyền bây giờ, căn bản không có cách nào chống lại.

- Thiếu hụt!

Biết bị nhốt lại, thật khả năng vẫn lạc, không dám tiếp tục giữ lại át chủ bài, tinh thần Trương Huyền nhanh chóng vận chuyển.

Rầm!

Thư viện chấn động, trong đầu nhiều ra một quyển sách.

Ngón tay vội vàng điểm, nội dung thư tịch lập tức chảy vào trong óc.

Thời gian nháy mắt, không gian trước mắt bị giam cầm, toàn bộ thiếu hụt xuất hiện ở trong trí nhớ.

- Thì ra là thế...

Trương Huyền giật mình.

Đối phương là mượn Vu Hồn phong cấm không gian, thoạt nhìn chắc chắn, trên thực tế lại có không ít sơ hở.

Vu Hồn lui về phía sau, bàn chân nhẹ nhàng điểm một cái.

Rầm!

Vừa vặn điểm một chỗ thiếu hụt, không gian vừa mới củng cố, xuất hiện
vết rách.

- Ừm?

Không nghĩ tới một Vu Hồn chỉ có Bất Hủ cảnh, tuỳ tiện phá giải phong cấm của hắn, Mặc Linh Cổ Thánh nhíu mày, lại không cố kỵ thân phận, lăng không trảo một cái.

Liếc mắt nhìn ra đối phương tồn tại bảy tám cái thiếu hụt, Trương Huyền cũng không tránh né, bỗng nhiên xông lên.

Phần phật!

Thân ảnh đã đi vào khe hở, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuyên toa không gian rời đi.

- Lưu lại cho ta!

Thấy tên này đối mặt công kích của mình cũng dám xé rách không gian rời đi, vẻ mặt Mặc Linh Cổ Thánh âm trầm, hai tay đại khai đại hợp.

Khe hở ở dưới lực lượng chèn ép, lần nữa hội tụ, chỉ cần không kiên trì nổi, liền sẽ bị quấy thành bụi phấn.

Trương Huyền không bối rối, phun ra một ngụm trọc khí, cánh tay Vu Hồn thời gian nháy mắt hóa thành dài hơn mười trượng, bỗng nhiên nhấn tới.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!

Lực lượng của Mặc Linh Cổ Thánh lập tức gián đoạn, kìm lòng không được lui về sau hai bước.

- Hô!

Vu Hồn kìm nén không được, từ mi tâm nhảy ra ngoài.

Trong nháy mắt, toàn bộ sân nhỏ gió lạnh mãnh liệt, khí tức âm sâm bao phủ thiên địa.

- Cáo từ!

Phần phật!

Hắn Vu Hồn vừa mới rời thân thể, một thanh âm nhàn nhạt vang lên ở bên tai, ngay sau đó, khe hở trước mắt “Hô” biến mất, Vu Hồn vừa rồi đã mất đi tung tích.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện