Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi là danh sư? (2)


trước sau

Con Thanh Ưng thú này không ngờ thật sự đạt tới nửa bước Tông Sư cảnh!

- Ba vị, lần này ta xem như là... thông qua sao?

Trương Huyền khẽ cười.

- Thông qua!

Ba vị thuần thú sư, đồng thời gật đầu.

Như vậy cũng không thông qua, vậy thế nào mới gọi là thông qua?

Lại nói, trong lòng bọn họ cũng nghẹn một bụng nghi ngờ.

Mạc Vũ tiểu thư không nhìn ra, nhưng bọn họ là thuần thú sư nhị tinh, lại có thể nhìn thấy rất rõ, hiểu rất rõ, Thanh Ưng thú mặc dù huyết mạch có thể tiến thiên, tất nhiên có liên quan đến người thiếu niên này.

Khiến cho huyết mạch man thú tiến thiên...

Thật sự muốn man thú gì cũng có thể làm được, tuyệt đối là chuyện lớn chấn động toàn bộ Thú Đường.

Nghĩ vậy, Phong đường chủ không nhịn được ôm quyền:

- Trương thú sư, ta vừa vặn có một việc còn muốn hỏi...

- Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Có phải cảm thấy kỳ quái, vì sao con Thanh Ưng thú này lại đột nhiên huyết mạch tiến thiên, thực lực tăng mạnh hay không?

Trương Huyền nhìn qua.

- Vâng!

Phong đường chủ không nhịn được nói.

Nghe được hai người đối thoại, những người khác cũng đều đồng loạt nhìn qua.

Đánh cho Thanh Ưng thú một trận, nó không chỉ thuần phục, huyết mạch còn tiến thiên. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không thể tin được.

Tất cả mọi người muốn biết, đến cùng có chuyện gì xảy ra.

- Rất đơn giản. Ta sử dụng tinh huyết của Vân Điện Cổ Tước làm mồi dụ, khiến cho nó thuần phục. Sau đó... cho nó dùng, tất nhiên cũng đột phá.

Trương Huyền nói.

Giúp man thú đột phá, quá mức kinh thế hãi tục. Nếu như cho người khác biết chân khí của hắn có thể làm được, phiền phức khẳng định không ít.

Cho nên, trực tiếp đổ lên trên người Vân Điện Cổ Tước.

Dù sao có tiền lệ nuốt vào huyết mạch tinh thuần, đột phá thực lực... Vân Điện Cổ Tước, làm thú thượng cổ còn sót lại, huyết mạch tinh thuần. Thanh Ưng thú tuy rằng hình thể to lớn, cũng là một loại chim. Hai bên có lẽ có thể tương thông...

Về phần ai muốn thử một chút, ăn chết cũng đừng trách mình.

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất, Vân Điện Cổ Tước là man thú của Vân Đào. Người khác cho dù tìm, cũng không tìm được trên đầu mình.

Người này nếu như nhận được thú thượng cổ còn sót lại do mình đưa tặng, bất kể nói thế nào cũng phải giúp mình cõng một phần oan ức!

- Thì ra là thế!

Nghe được giải thích của hắn, đám người Phong đường chủ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

Xem ra cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được.

Bằng không... đánh một trận đã đột phá... Bọn họ nghĩ vỡ đầu, cũng không hiểu.

- Là Vân Điện Cổ Tước...

Nghe được giải thích, Mạc Vũ tiểu thư cũng bừng tỉnh hiểu ra, càng hối hận hơn.

Sớm biết rằng Vân Điện Cổ Tước có thể giúp Thanh Ưng thú thăng cấp huyết mạch, nàng chắc hẳn nên sớm đi làm tốt quan hệ, mà không phải như bây giờ, đối phương
thuần phục man thú của nàng...

Hiện tại, nàng lại cái gì cũng không có...

Man thú đều bị đối phương hoàn toàn thuần phục, mức độ trung thành còn đạt được 45. Cho dù trước đó nói là “mượn”, chắc hẳn cũng là một lần mượn không trả về...

- Có thể nhận ra Vân Điện Cổ Tước, lại có nhiều thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ...

Đột nhiên nhớ tới cái gì, Mạc Vũ tiểu thư do dự một lát, nhấc chân đi về phía Trương Huyền.

- Đáng giận!

Thấy thần sắc nàng biến hóa tới biến hóa đi, sau đó trực tiếp đi tìm Trương Huyền kia, Chu Tuyên, Chu Cẩm Hoàng xiết chặt nắm đấm.

Tất cả hào quang của bọn họ đều bị người này che phủ. Không cần suy nghĩ, Mạc Vũ tiểu thư nhất định là động tâm.

- Nghe nói tiểu tử này là từ Thiên Huyền vương quốc tới, không có thế lực và căn cơ gì. Nếu thật sự không được...

Chu Cẩm Hoàng làm một động tác giết người.

Vân Đào cùng bọn họ cạnh tranh, đối phương là vương tử, bọn họ không dám thái quá. Nhưng tiểu tử này lại khác, chỉ là một nhân vật nhỏ không có thân phận, bối cảnh gì mà thôi, không tính là gì cả.

Tuy rằng bọn họ không phải là đối thủ của đối phương, nhưng làm vương tử điện hạ, tìm mấy thuộc hạ lợi hại vẫn làm được dễ dàng.

- Có thể!

Chu Tuyên cũng cắn răng.

Ngày hôm nay bị một tiểu tử không rõ, đánh vào mặt, không báo thù khó giải được mối hận trong lòng.

Phía sau không có thế lực gì, không có bối cảnh gì, lại dám đắc tội hai vị vương tử mình, tuyệt đối là tự làm bậy không thể sống!

Hai người đang thương lượng xem tìm cơ hội giết chết Trương Huyền thế nào, Mạc Vũ tiểu thư đã đi tới trước mặt hắn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn qua, không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

- Lợi dụng huyết mạch của Vân Điện Cổ Tước giúp Thanh Ưng thú đột phá, chỉ là một điều kiện trong đó. Chủ yếu nhất còn có một nguyên nhân khác. Nếu như ta không nhìn lầm... Ngươi chắc là một vị danh sư!

- Danh sư?

Chu Tuyên, Chu Cẩm Hoàng đang thương lượng xem nên giết người như thế nào, nghe vậy toàn thân run lên một cái, đồng thời khóc ròng.

Hai người bọn họ ngu xuẩn, không ngờ muốn ám sát một vị danh sư... Lá gan phải lớn tới mức nào!

Trời ạ, không phải nói không có bối cảnh gì sao?

Bối cảnh này có thể còn lớn hơn so trời...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện