- Trận thi đấu lớn mỗi lần, phần thưởng cũng không giống nhau. Chỉ có điều, đều vô cùng phong phú. Quan trọng nhất là được Thú Đường coi trọng, nói không chừng lại có cơ hội đi tới quốc gia cao hơn học tập.
Nghe được câu hỏi, Phong đường chủ vội vàng nói:
- Lần trước quán quân, có được ngọc phù chương trình học của danh sư tam tinh và bí tịch phương pháp thuần thú Lưu Thủy.
- Cái này cũng gọi là phong phú?
Trương Huyền bất đắc dĩ.
Còn tưởng rằng quán quân sẽ được bảo bối các loại gì đó. Ngọc phù chương trình học của danh sư tam tinh, bí tịch phương pháp thuần thú... đối với hắn mà nói, toàn bộ cũng không có tác dụng.
- Nếu như nhận được quán quân, không muốn bọn họ thưởng, đổi lấy cái khác cũng có thể chứ?
Có chút do dự, Trương Huyền hỏi.
- Vậy phải xem đổi cái gì!
Phong đường chủ kỳ quái nhìn qua.
Ngọc phù chương trình học của danh sư tam tinh, cho dù đối với hắn, cũng là bảo vật vô giá. Lẽ nào người trước mắt này còn không biết đủ? Còn muốn vật càng trân quý hơn?
- Đổi một ít công pháp tu luyện!
Trương Huyền nói.
- Công pháp tu luyện? Còn một ít?
Trên mặt ba thuần thú sư lớn đầy những dấu chấm hỏi thật lớn.
Ngươi cho rằng công pháp tu luyện là rau cải trắng sao? Vừa mở miệng lại... một ít?
Trương Huyền gật đầu:
- Ừ, ví dụ như công pháp tu luyện của Tông Sư cảnh, càng nhiều càng tốt. Tốt nhất có thể có hơn một nghìn quyển.
- Hơn một nghìn quyển?
Thân thể mọi người thoáng lắc lư một cái.
Ban đầu, bọn họ cho rằng “một ít”, hơn mười quyển cũng không tệ. Hơn một nghìn quyển... Ngươi là muốn cướp đoạt toàn bộ Thú Đường sao?
- Cấp bậc... gì?
Phong đường chủ không nhịn được nói.
Công pháp phân chia ra đẳng cấp. Cấp bậc cao, một quyển cũng khó cầu. Còn hơn một nghìn quyển?
- A, cấp bậc không cần. Tùy tiện cấp bậc gì cũng được. Chỉ cầu số lượng, càng nhiều càng tốt.
- Chuyện này...
Mọi người sửng sốt.
Nếu như không cầu cấp bậc, vậy... lại không đáng giá! Ở vương quốc nhất đẳng nhị đẳng, bí tịch Tông Sư cảnh trân quý, đến Phong Hào vương quốc lại không đáng giá bao nhiêu tiền!
Chỉ cần có đủ kim tệ, đều có thể mua được... Người này lại muốn sử dụng ngọc phù chương trình học của danh sư tam tinh đổi lấy?
Vị này khó tránh khỏi có chút quá lãng phí của trời!
Danh sư tam tinh, cho dù ở Phong Hào vương quốc, đều là nhân vật lớn cao cấp nhất. Chương trình học của hắn, vô số người chen vỡ đầu, cũng không nhất định có thể có được. Sử dụng ngọc phù chương trình học đổi lấy một ít công pháp vô dụng?
Tại sao lại khiến người ta có một loại cảm giác lấy gùi bỏ ngọc?
Phải biết rằng, người tu luyện chỉ có thể tu luyện một loại công pháp. Muốn thay đổi, cần phải quay trở lại từ đầu, phiền phức vô cùng.
Nếu như muốn một ít công pháp lợi hại ngược lại cũng thôi. Không cầu cấp bậc... linh tinh đều có, cũng không có cách nào tu luyện!
Hiểu rõ những điều này, ba thuần thú sư lớn đều đồng loạt nhìn qua, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Khẩu vị của Trương thú sư này... Thực sự quá kỳ lạ!
- Nếu như không cầu đẳng cấp, loại này công pháp vẫn rất dễ tìm. Chắc hẳn là có thể... Điều kiện trước tiên
là thu được quán quân của trận thi đấu thuần thú lớn.
Có chút do dự, Phong đường chủ gật đầu.
Trận thi đấu thuần thú lớn từng có tiền lệ thay đổi phần thưởng. Chỉ cần giá trị không vượt qua quá nhiều, có thể cầm ra, dùng để lôi kéo đối với thiên tài thuần thú, không tính là gì cả.
- Tốt lắm, ta đáp ứng!
Trương Huyền lên tiếng.
Theo đẳng cấp tu luyện càng cao, công pháp càng khó thu thập. Phong Hào vương quốc hắn sớm muộn phải đi. Có người có thể dẫn đường, tất nhiên là hay nhất.
- Quá tốt. Vậy nửa năm sau, chúng ta gặp ở Hiên Viên vương thành!
Nghe hắn đáp ứng, mắt ba thuần thú sư lớn nhất thời cùng sáng lên, từng người xiết chặt nắm đấm.
Huyền Lạc sơn mạch bọn họ, mỗi lần thi đấu đều ở vị trí lót đáy. Có vị thiên tài thuần thú sư này gia nhập, có lẽ có thể một tiếng liền khiến người kinh ngạc, khiến cho các Thú Đường khác đều trợn mắt há hốc mồm.
Nói xong chuyện trận thi đấu thuần thú lớn, lại hàn huyên một hồi, ba vị thuần thú sư lớn thấy cũng không hỏi ra điều gì từ trong miệng đối phương, cũng lại thôi.
Người trước mắt này, vừa nói đến chỗ mấu chốt, lại giả ngây giả dại, giả vờ không biết. Bọn họ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì.
Ngươi nói ngươi khác không hiểu ngược lại cũng thôi.
Thân là sư huynh của danh sư, danh sư học đồ, sát hạch danh sư thế nào, chung quy chắc hẳn phải hiểu chứ? Cho dù không biết, làm thế nào nâng độ cao tâm cảnh, phải biết!
Kết quả... Cái gì cũng không biết!
Được, nhịn!
Y thuật cao minh như vậy, không hỏi kiến thức cao thâm, dược lý đơn giản một chút, không ngờ... cũng hoàn toàn không hiểu!
Tiếp tục nhịn!
Chỉ có điều... ngươi cũng là thuần thú sư nhị tinh, thậm chí ngay cả cưỡi man thú bay như thế nào cũng không biết được rõ ràng. Thú Đường có cơ cấu nào cũng không rõ...
Nếu như cái này còn có thể nhịn, hỏi thăm rừng thú lớn tới mức nào, bên trong có bao nhiêu thuần thú học đồ, một thuần thú sư có thể thu mấy nà...
Cái này giả vờ có chút quá!
Không muốn nói chuyện với chúng ta, nói rõ là được, giả vờ gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết...
Rất thú vị sao?
Vừa rồi, thời điểm ngươi đánh ra các phương diện thuần thú, chữa bệnh, luyện đan, lại không chỗ nào không tinh không gì không làm được. Lúc này lại bộ dạng này, người không biết còn không tưởng rằng tinh thần phân liệt sao...
Hàn huyên một hồi, ba thuần thú sư lớn thật sự chịu không nổi, mau chóng từ biệt.