- Những y tư nhị tinh, tam tinh tiến vào trước đó, có thể trị hết bệnh cho lão gia nhà các ngươi sao?
- Cái này...
Hộ vệ sửng sốt.
Mấy ngày nay đã có không ít y sư nhị tinh, tam tinh tới. Nhưng cho đến tận bây giờ, ngay cả lão gia rốt cuộc bị bệnh gì cũng không biết, càng chưa nói tới trị liệu.
- Đẳng cấp của huy hiệu, không có nghĩa là trình độ thật sự. Làm chậm trễ việc triệ liệu cho lão gia nhà các ngươi, các ngươi có chịu trách nhiệm được không?
Lông mày Trương Huyền rướn lên, giọng nói có phần nghiêm khắc:
- Còn không tránh ra, để chúng ta đi vào!
- Chuyện này...
Mấy tên hộ vệ hai mặt nhìn nhau, nhất thời không quyết định được chủ ý.
Mặc dù đẳng cấp của y sư càng cao, trình độ càng cao, nhưng cũng có vài người có bản lĩnh, lại không sát hạch đẳng cấp.
Nếu chẳng may người này thật sự có bản lĩnh, lại bị chặn ở ngoài cửa, lão gia trách tội xuống, ai tới chịu trách nhiệm?
Chỉ là phía trên cũng đã quy định, y sư nhất tinh không thể cho đi vào. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút rầu rĩ.
- Thế nào?
Bọn họ đang bế tắc, một giọng nói vang lên. Ngay lập tức một người trung niên đi ra.
- Lộ quản gia!
Nhìn thấy người kia, hộ vệ đồng thời khom người.
- Chuyện gì xảy ra?
Đi ra cửa lớn, thấy Trương Huyền và Mạc Vũ đứng ở cách đó không xa, hộ vệ ngăn cản ở phía trước, Lộ quản gia rướn mày.
- Vị Bạch Thiềm y sư này là một y sư nhất tinh...
Hộ vệ vội vàng giải thích.
- Y sư nhất tinh? Đánh đuổi là được!
Lộ quản gia xua tay.
Làm quản gia của đại dược vương, đều gặp qua không ít y sư nhị tinh, tam tinh. Loại y sư cấp thấp nhất này, hắn căn bản khinh thường không chú ý.
- Nhưng hắn nói... Nếu như làm chậm trễ việc trị liệu cho lão gia, ai cũng không đủ sức. Hình như hắn có tự tin có thể giúp lão gia trị liệu...
Hộ vệ do dự.
- Khẩu khí thật là lớn!
Hừ một tiếng, Lộ quản gia quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt đầy vẻ xem thường:
- Ngươi nói ngươi có thể trị liệu được căn bệnh của lão gia? Rất nhiều y sư nhị tinh, tam tinh cũng không dám nói ngoa, ngươi không nên tự tin!
Bệnh của lão gia, những hộ vệ này không biết, nhưng hắn biết hiểu rất rõ. Ngay cả vài vị y sư tam tinh hội ý chuẩn đoán, cũng không nhìn ra nguyên nhân. Hắn là một y sư nhất tinh nho nhỏ, biết cái gì?
- Ta có nên tự tin hay không, ngươi không cần phải quản! Không tin, chúng ta có thể đánh cược!
Trương Huyền nhìn qua.
Lộ quản gia nâng mí mắt lên, lộ ra một tia khinh miệt:
- Đánh cược gì?
- Ngươi đánh ta một quyền, ta có thể biết ngươi bị bệnh gì!
Trương Huyền chắp hai tay ở sau lưng.
- Nói bậy bạ gì đó? Lộ quản gia thân thể cường tráng, làm gì có bệnh gì?
- Vừa nhìn đã biết là ăn nói bừa bãi. Ta cũng đã gặp không ít y sư tam tinh, đều là các loại chẩn đoán bệnh. Ta vẫn chưa từng nghe nói qua, đánh quyền có thể xem bệnh!
- Làm bộ
làm tịch, người như thế đánh đuổi là được!
Một đám hộ vệ đồng thời hét lớn.
Mạc Vũ ở một bên chỉ cảm thấy trên mặt nóng rần lên, thiếu chút nữa đào hố nhảy vào.
Y sư người ta khám bệnh, đều nhìn, nghe, hỏi, sau đó cẩn thận tìm kiếm, sau đó nghiêm túc chuẩn đoán bệnh. Vẫn chưa nghe nói qua đánh quyền xem bệnh... Ngươi cho rằng nhìn hầu tử! Lật người bổ nhào vài cái, liền biết thân thể có vấn đề hay không...
Ban đầu, thấy người này chữa trị tốt cho Khiếu Thiên thú, còn tưởng rằng hắn thật sự hiểu biết rất nhiều về y sư, nắm giữ cấp bậc cực cao.
Suy nghĩ cả nửa ngày...
Ngươi làm vậy không phải là khám bệnh cho người, mà là đang khám bệnh cho Man thú!
Man thú sẽ không nói, thông thường phải động vài cái, mới có khả năng nhìn ra chỗ bị thương bệnh. Bảo Lộ quản gia cũng làm như vậy, ngươi có nên xác định trước một chút, hắn có phải là Man thú hay không?
Lại nói, người có bệnh chính là đại dược vương. Ngươi hỏi quản gia người ta làm gì...
- Ngươi...
Lộ quản gia thường xuyên tiếp xúc cùng y sư, tất nhiên cũng biết chỉ có khám bệnh cho Man thú mới đánh quyền, động tay động chân. Hắn tức giận, sắc mặt đỏ lên. Hắn đang muốn nói chuyện, liền thấy ánh mắt hoa lên, một nắm đấm đánh thẳng tới.
- Làm càn!
Thấy một y sư nhất tinh, ở trước cửa của đại dược vương dám vung quyền đối với hắn, Lộ quản gia thâm trầm tới mức sắp rỉ máu, hai tay một lần giơ lên đón đỡ.
- Muốn chết!
- Thật to gan!
Đám hộ vệ cũng không nghĩ tới Trương Huyền to gan như vậy, ào ào rút binh khí ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí. Thậm chí, có người bóp nát độc dược ở lòng bàn tay, bất cứ lúc nào cũng sẽ ném ra.
Vù!
Bàn tay Lộ quản gia còn chưa có tiếp xúc với đối phương, đã thấy vị y sư đánh lén hắn lui về tại chỗ, chắp hai tay ở sau lưng, thần sắc thản nhiên, giống như chưa từng động thủ.
- Người đâu, mau bắt hắn lại cho ta!
Lộ quản gia hét lớn.
Không quan tâm đối phương rốt cuộc muốn làm gì, Hồng Liên thành là địa bàn của đại dược vương. Ở chỗ này, dám làm loạn, cần gì quan tâm ngươi là y sư nhất tinh hay nhị tinh, cho dù vương tử công chúa tới, cũng vô dụng!
- Bắt ta sao?
Trương Huyền lắc đầu, liếc mắt một cái nhìn người trung niên trước mắt:
- Nếu như Lộ quản gia cảm thấy mình buổi tối mỗi ngày thở khò khè, có thể chịu được, không coi vào đâu, vậy ta đây liền rời đi, không cần các vị động thủ!
- Ngươi nói cái gì?
Lộ quản gia sửng sốt, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.