- Bảo tất cả phó điện chủ, trưởng lão của các ngươi đi ra gặp ta!
Bị rất nhiều độc sư vây quanh, trên mặt Trương Huyền không có chút biến hóa nào, giống như căn bản không phát hiện. Hàm dưới thoáng nâng lên, hắn chắp hai tay ở sau lưng, thần sắc lạnh lùng thản nhiên.
- Muốn gặp phó điện chủ của chúng ta? Trưởng lão? Ngươi tính là thứ gì?
Không nghĩ tới người này ra tay đối với bạn đồng hành của bọn họ, hoàn toàn không có chút khiếp sợ, còn muốn gặp phó điện chủ, trưởng lão, sắc mặt Chu độc sư dữ tợn:
- Dám ở Độc Điện đả thương người, ngày hôm nay ngươi chết chắc rồi...
Hắn hừ lạnh một tiếng, đang định ra tay giáo huấn người không biết trời cao đất rộng này một chút. Hắn lại cảm thấy trước mắt chợt hoa lên.
Vù!
Bóng người lóe lên, một bàn tay đã nắm cổ hắn, nhấc hắn lên.
- Ngươi, ngươi...
Chu độc sư run rẩy. Lúc này hắn mới phát hiện, người trung niên trước đó đứng cách hắn mười thước có thừa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mắt.
Sắc mặt hắn trắng bệch, hàm răng cắn chặt:
- Thả ta ra, nếu không, ngày hôm nay ngươi đừng mong sống sót rời khỏi đây...
- Nơi này là Độc Điện, không phải là địa phương ngươi dương oai!
Đám người Liễu độc sư cũng không nghĩ tới người đi cùng đại dược vương lại ngông cuồng như thế. Một lời không hợp lại động thủ. Tất cả đều hét lớn một tiếng.
Độc Điện, tuy rằng trốn ở thế ngoại, khiến người ta không tìm được, nhưng thật sự là nơi khiến cho không ít thế lực đều kinh hồn bạt vía. Một người ngoài xông vào giết người... Ai cho hắn lá gan này?
Mọi người rít gào. Trương Huyền lại mặc kệ. Trên mặt hắn hoàn toàn không có chút biểu tình, một tay nắm cổ Chu độc sư, cái tay còn lại, trực tiếp đánh tới!
Bốp bốp bốp bốp!
Liên tục bốn tiếng rõ ràng lọt vào tai. Gương mặt Chu độc sư lập tức sưng đỏ, khóe miệng tràn ra máu tươi, hàm răng rơi xuống đầy đất.
- Đây là giáo huấn ngươi, vừa rồi bất kính đối với ta!
Tát xong, hắn tiện tay ném người này xuống đất, lại chắp hai tay ở sau lưng, ngạo nghễ đứng, mang theo khí phách liếc mắt nhìn thiên hạ:
- Mặt khác, sự kiên nhẫn của ta có hạn, không nên chọc ta tức giận. Bằng không, ta không ngại giơ tay lên tiêu diệt phân bộ vô dụng này của các ngươi!
- Giơ tay lên tiêu diệt đi...
Đại dược vương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Tiêu diệt đi phân bộ...
Bạch y sư, ngươi biết Độc Điện có bao nhiêu vị cường giả Tông Sư không?
Với thực lực của hai chúng ta... Thật sự muốn động thủ, có khả năng ngay cả mặt trưởng lão cũng không thấy, đã bị đánh chết. Đối phương còn không cần sử dụng độc...
Tuy rằng phiền muộn, nhưng cũng hiểu rõ dụng ý của hắn.
Nếu ngụy trang đặc sứ, tất nhiên phải có dáng vẻ của đặc sứ.
Đường đường cao thủ từ tổng bộ tới, nếu như bị mấy độc sư khi dễ một trận, không dám phản kháng, phía sau nói dễ nghe mấy đi nữa, khẳng định cũng sẽ không có người nào tin tưởng.
Cho nên... quan trọng nhất chính là lập uy!
Khiến cho tất cả mọi người của Độc Điện biết... đặc sứ tới!
Làm như vậy, là có thể khiến người ta nhanh chóng nhận định thân phận của hắn. Nhưng... nếu chẳng may lộ ra, sẽ chết càng thảm hại hơn.
Đại dược vương chỉ cảm thấy hai chân có chút run rẩy, có chút đứng không được.
Trở thành bá chủ một phương, hắn cũng coi như nhìn qua việc đời. Nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn của Độc Điện đối phó với người, hắn liền không nhịn được lưng đổ mồ hôi, cũng bình tĩnh không nổi.
- Ngươi...
Quả nhiên, nghe nói như thế, đám người Liễu độc sư có ngốc đi nữa cũng ý thức được người trước mắt này có khả năng không đơn giản. Bằng không hắn tuyệt đối không
dám lớn lối như vậy. Bọn họ có chút do dự, không nhịn được hỏi:
- Không biết các hạ... xưng hô như thế nào?
Trương Huyền yên tĩnh đứng tại chỗ, cũng không nói lời nào, giống như đang nói, bọn họ là những tiểu lâu la, căn bản không đáng để hắn mở miệng.
Nhìn thấy được bộ dạng này của hắn, đại dược vương không thể làm gì khác hơn là bước lên trước, cố gắng hết mức ổn định hít thở:
- Vị này chính là... vị này chính là... đặc sứ do tổng bộ phái tới!
- Đặc sứ?
Đám người Liễu độc sư biến sắc.
Độc Điện nội chiến, bọn họ biết tổng bộ có thể sẽ phái người qua. Chỉ là không nghĩ tới, người thật sự tới!
Thảo nào giọng điệu lớn lối như vậy. Không quan tâm, một lời không hợp lại ra tay độc ác.
Nếu quả thật là đặc sứ, tuyệt đối có bản lĩnh này.
- Nếu là đặc sứ... có thể có kim lệnh độc tâm của tổng bộ không?
Ổn định hơi thở, Liễu độc sư bước lên trước.
Kim lệnh độc tâm, lệnh bài thân phận đặc biệt của đặc sứ do tổng bộ phái ra. Có thứ này, mới có thể được thừa nhận, giống như thượng phương bảo kiếm của khâm sai đại thần, đại biểu cho tổng bộ, đại biểu cho quyền lợi vô thượng.
Nghe được câu hỏi này, đại dược vương không kìm lòng được, xiết chặt nắm đấm.
Vị Bạch y sư trước mắt này là giả mạo, làm gì có cái kim lệnh độc tâm gì!
Mà nếu quả không lấy ra được, đối phương chắc chắn sẽ không tin tưởng...
Trong lòng suy nghĩ vài loại cách nói, ví dụ như, đi trên đường làm mất, không mang theo... Cẩn thận chân nhắc một chút, cũng cảm thấy có chút không thích hợp lắm.
Đường đường ;à đặc sứ của Độc Điện, làm mất kim lệnh độc tâm, giống như khâm sai ném đi thượng phương bảo kiếm, không phải đâm đầu vào chỗ chết là cái gì?
Cho dù là người ngu đi nữa, cũng nhất định sẽ cảm thấy không có khả năng!
Hắn không kìm lòng được, nhìn qua, muốn xem thử vị Bạch y sư này đến cùng sẽ giải quyết như thế nào. Hắn đang lo lắng khó có thể trả lời, lại thấy người này híp mắt lại, một khí tức khiến cho người ta hoảng sợ đè ép mọi người khó có thể hít thở phát ra.
- Ngươi tính là thứ gì?
Trương Huyền hừ lạnh, khuôn mặt trầm xuống:
- Bảo phó điện chủ, trưởng lão của các ngươi qua!
- Ta...
Sắc mặt Liễu độc sư một chút nghẹn đỏ lên.
Trở thành độc sư chính thức, hắn đi tới bất kỳ chỗ nào, cũng là tồn tại được người ta kính nể, e sợ. Lần đầu tiên có người mắng hắn là thứ gì!
Chỉ có điều, hắn cũng biết, nếu quả thật đối phương là đặc sứ, sợ rằng ít nhất là vị độc sư tứ tinh. Ở trước mặt người như thế, mình quả thực cái gì cũng không tính.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lại ở trong bầu không khí nặng nề, Liễu độc sư đang rầu rĩ có nên đi nói cho đám người phó điện chủ biết hay không, chợt một tiếng hừ lạnh vang lên. Vị lão nhân đi nhanh tới.
- Hắc Đồng trưởng lão...