Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Sư thúc (1)


trước sau

Lộ quản gia ở một bên, lúc này mới biết người trung niên này chính là Bạch y sư giả mạo. Sắc mặt hắn nhăn nhó, góc áo cũng sắp bị xé ra.

Cho dù ngươi không biết đặc sứ, trước ngực hắn có huy hiệu độc sư, chung quy phải nhận ra chứ?

Độc sư tam tinh, Độc Điện này căn bản không có. Không phải là tổng bộ tới, vậy từ nơi nào xuất hiện?

Chú ý một chú, là có thể biết những điều này...

Trực tiếp vứt ra một câu “ngươi tính là thứ gì, ta để cho ngươi nói chuyện...

Ta nhổ vào, nhổ nhổ nhổ!

Trước đó, có lẽ còn có thể kiếm cớ. Lần này, trước mặt mọi người đánh vào mặt, ngay cả đường sống quay về cũng không có!

Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng ở Hồng Liên thành, Bạch y sư này rất lợi hại, rất có chừng mực. Thế nào đến nơi này, hắn lại liều lĩnh như thế?

Ngươi làm như vậy, không chỉ làm hại bản thân mình, làm không tốt lão gia cũng sẽ vì vậy mà chết. Ngay cả ta, cũng sẽ gặp phải tai bay vạ gió.

Hai người sắp phát điên. Đồng thời khóe miệng đám người Liêu Huân cũng giật một cái.

Đã thấy kẻ kiêu ngạo, chưa thấy qua kẻ nào lớn lối như vậy!

Một người giả mạo, nói chuyện đối với đặc sứ chân chính như vậy, đây cũng không phải là gan lớn!

Quả thực chính là... đâm đầu vào chỗ chết!

Hơn nữa còn là loại chết rất thảm này.

- Tự làm bậy, không thể sống!

- Vậy tốt rồi. Không cần chúng ta ra tay, đặc sứ sẽ giúp chúng ta giải quyết!

Hai phó điện chủ còn lại đều lộ ra biểu tình nhìn có chút hả hê.

Giả mạo đặc sứ, còn hù dọa bọn họ. Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sỉ nhục, hận không thể rút gân rút tủy, cố gắng dạy dỗ một trận.

Hiện tại xem ra, chắc hẳn cũng không tới phiên bọn họ ra tay.

- Ngươi nói cái gì?

Quả nhiên, lửa giận của đặc sứ thoáng chút dâng lên. Khí tức cường đại xông thẳng lên trời, đè ép mọi người khó thở nổi.

Chí Tôn cảnh!

Giống như đã suy đoán, vị đặc sứ này, không ngờ là cường giả Chí Tôn cảnh!

Võ giả Chí Tôn, trời đất bao la duy nhất mình ta độc tôn, lực lượng vượt quá vạn đỉnh, có lực lượng phá hủy thành trì, hủy diệt sơn xuyên.

Lúc này hắn còn tức giận, thiên địa nổ lớn, lực lượng tinh thuần, giống như sóng lớn, khiến người ta một loại cảm giác đối mặt với thiên uy, không thể phản kháng.

Đám người Liêu Huân co cổ lại, thân thể không nhịn được lui về phía sau.

Đại dược vương càng biến sắc, lui lại thành một đống.

Quá kinh khủng.

Cho dù Tông Sư đỉnh phong gặp phải, cũng hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng.

Ở thời điểm bọn họ cảm thấy người giả mạo trước mắt này tất nhiên bị khí thế ép buộc, lộ ra manh mối, lại thấy lông mày hắn nâng lên, vẻ mặt không vui.

- Làm càn!

Hét lớn một tiếng, Trương Huyền vung tay lên:

- Thứ không biết chết sống, dám động thủ với ta? Ai cho ngươi lá gan này?

- A...

Đại dược vương co giật.

Không vui, ngươi không vui cái lông!

Còn thứ không biết chết sống...

Đại ca, ngươi đến cùng lấy đâu ra tự tin như vậy?


Đã bị lộ, giả vờ tiếp nữa, người ta thật sự sẽ đánh chết ngươi...

Tuy rằng không nhìn ra thực lực thật sự của vị Bạch y sư này, trải qua những ngày chung đụng này, hắn đoán cũng khoảng Tông Sư, không có khả năng cao hơn so với Tông Sư đỉnh phong hắn.

Đối mặt với vị đặc sứ này, ta cũng không phản kháng được, ngươi còn giả vờ cái gì?

...

- Rất tốt, một kẻ giả mạo, dám nói với ta như thế. Ta thật sự xem như đã mở rộng tầm mắt. Nếu đã không biết sống chết, ta hiện tại sẽ giết ngươi!

Không nghĩ tới hắn phát khí tức ra ngoài, đối phương chẳng những không khiếp sợ, còn mắng hắn đâm đầu vào chỗ chết, đặc sứ cũng cảm thấy sắp phát điên rồi. Trong mắt hắn có sát cơ dâng lên.

Tổng bộ chỉ phái một mình hắn qua, không phải giả chính là cái gì?

Một kẻ giả mạo, dám lớn tiếng quát mình. Thật không biết là đầu óc có vấn đề, hay trái tim người này thật sự quá lớn!

Thân thể hắn thoáng lắc một cái, toàn thân nhanh như tia chớp lao vọt về phía trước, năm ngón tay mở ra, tản ra lực lượng cường đại, lập tức bao phủ về phía Trương Huyền.

Chí Tôn cảnh còn được gọi là vạn đỉnh cảnh, lực lượng vượt quá vạn đỉnh. Vừa ra tay lại cho thấy thực lực chân chính giống như sóng triều ép xuống, không có chỗ trốn. Cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng có thể dễ dàng nổ thành bụi phấn.

Bị lực lượng này áp chế, tu vi thấp, toàn thân cứng đờ, muốn thi triển võ kỹ, cũng rất khó hoàn thành.

Chân khí thiên đạo của Trương Huyền tinh thuần, rất ít bị loại áp chế này. Chỉ có điều hắn chỉ là nửa bước Tông Sư, chênh lệch cùng Chí Tôn cảnh thật sự quá lớn, căn bản không thể so sánh nổi!

Tuy rằng có thể chiến đấu vượt cấp, cũng chỉ giới hạn ở Tông Sư sơ kỳ. Hai người khác biệt một trời một vực. Hắn muốn phản kháng, cũng không phản kháng được. Tối đa chỉ có thể dựa thân pháp thiên đạo, tránh thoát được một đòn tất sát.

Cảm nhận được áp lực trên người, trong đầu nhanh chóng xoay tròn, trên mặt không chút dao động sợ hãi, trong lòng Trương Huyền lại sốt ruột không gì so bằng.

Vừa rồi hắn đã đoán ra đối phương có thể là đặc sứ chân chính. Chỉ có điều, lúc này hắn đã không thể lùi bước. Bằng không, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai cũng cứu không được.

Ngươi không phải là kiêu ngạo sao?

Lại càng kiêu ngạo hơn so với ngươi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện