Rất nhanh, bức tranh đã hoàn thành.
Sau đó Quý Mặc công tử ném bút lông vào ống đựng bút, treo bức tranh ở trên vách tường bên cạnh.
- Đây là một bức tranh nhị cảnh đỉnh phong, Bức tranh Thanh Phong Sơn Thủy Đồ này hiện tại bắt đầu bán đấu giá. Mọi người có thể tự do báo giá. Một trăm vạn kim tệ làm cơ sở. Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 10 vạn kim tệ.
Nói đến đây, Quý Mặc công tử nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười mỉm mê người, cây quạt ở trong lòng bàn tay phe phẩy, tôn lên khí chất công tử văn nhã của hắn:
- Người mua được bức họa này, ta có thể miễn phí theo nàng cùng đi ăn tối!
- Cùng đi ăn tối? Bức tranh này ta mua!
- Đừng tranh với ta, ta ra 110 vạn!
- 110 vạn đã muốn mua bức tranh của Quý Mặc công tử. Đùa gì thế, 130 vạn!
- Ta ra hai trăm vạn!
...
Nghe được bán đấu giá, còn tặng kém phúc lợi, rất nhiều nữ tử nhất thời hưng phấn đỏ mắt. Mỗi một người điên cuồng báo giá. Rất nhanh, giá tăng cao.
- Hai trăm bốn mươi vạn?
Thấy giá rất nhanh tăng cao tới hơn hai trăm vạn, Trương Huyền trợn tròn hai mắt.
Trước đó hắn bán bức tranh ngũ cảnh cho đám người Lục Trầm, Hoàng Ngữ, cũng chỉ hai trăm vạn kim tệ. Một bức tranh nhị cảnh, rác rưởi không thể lại rác rưởi hơn này, không ngờ vượt qua cái giá tiền này...
Quá gài bẫy!
- Cái này... bức tranh ngũ cảnh Hóa Linh cảnh, đại khái bao nhiêu tiền?
Vẻ mặt hắn phiền muộn, không nhịn được quay đầu lại hỏi gã sai vặt bên cạnh.
- Ngũ cảnh? Đây chính là bản vẽ đẹp do đại sư thi họa nhị tinh Tông Sư cảnh, hơn nữa còn không phải lần nào cũng có thể vẽ thành, cần phải có cơ duyên và trạng thái... Loại bức tranh này, tính toán ở chỗ này, đều sẽ là trấn hội chi bảo, có thể nói... vô giá!
Gã sai vặt mặc y phục màu xanh có chút do dự, nói.
- Vô giá?
Trương Huyền thoáng lắc lư một cái.
- Đúng vậy, nếu như muốn định ra một giá, giá khởi đầu chỉ sợ cũng phải một ngàn vạn kim tệ. Cuối cùng có thể tăng lên đến thế nào, ta cũng không biết. Chỉ biết là nửa năm trước, ở đây từng bán đấu giá một bộ. Giá cuối cùng là ba nghìn bốn trăm vạn kim tệ.
Gã sai vặt mặc y phục màu xanh nói.
Khóe miệng Trương Huyền giật một cái, cảm thấy lập tức muốn khóc.
Bức tranh hơn ba ngàn bốn trăm vạn kim tệ, hắn bán ra bốn bức hai trăm vạn... Có cần hãm hại như thế hay không?
- Nghiệp đoàn thi họa sư, thành lập ra ở vương thành không đầy ba mươi năm. Giá của bức tranh cũng trong khoảng thời gian này tăng lên. Đổi lại thành ba mươi năm trước, căn bản không ai coi trọng. Cho dù là bức tranh ngũ cảnh, chỉ sợ cũng chỉ đáng giá một hai trăm vạn.
Gã sai vặt nói tiếp:
- Cao hơn nữa, không ai đi mua!
- Ba mươi năm trước, một hai trăm vạn?
Trương Huyền sửng sốt.
- Đúng vậy!
Gã sai vặt gật đầu.
Thấy hắn xác nhận, Trương Huyền lúc này mới hòa hoãn lại, cảm thấy trong lòng thư thái một ít.
Tin tức Thiên Huyền vương quốc bế tắc, lại không có nghiệp đoàn thi họa sư. Xem ra trước đây đám người Hoàng Ngữ báo giá cho mình là giá của ba mươi năm trước. Hai trăm vạn... Đã coi như là không ít.
- Công tử muốn mua bức tranh ngũ cảnh sao?
Gã sai vặt mặc y phục màu xanh nghi ngờ nhìn qua:
- Bức tranh ngũ cảnh chỉ có hội trưởng mới có khả năng vẽ ra. Chỉ có điều hội trưởng nửa tháng trước lại đi ra tìm linh cảm, bây giờ còn chưa trở về...
- Chỉ là tùy tiện hỏi một chút...
Đè ép sự
phiền muộn xuống, Trương Huyền lắc đầu.
- Vậy...
Gã sai vặt nhìn qua:
- Nếu không công tử... mua lại bức Thanh Phong Sơn Thủy Đồ của Quý Mặc công tử này lại! Nhị cảnh đỉnh phong, lại là sản phẩm của Quý công tử làm ra, sau này tất nhiên có thể tăng giá!
- Thôi đi!
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta tới đây không phải là mua tranh... Lại nói, một bức tranh nhị cảnh làm mà thôi, không có hứng thú!
- Nhị cảnh, còn mà thôi? Khẩu khí thật là lớn!
Vừa dứt lời, gã sai vặt mặc y phục màu xanh vẫn chưa trả lời, liền nghe được một tiếng nói bực bội vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Quý Mặc công tử phía trước đang lạnh lùng nhìn lại.
- Ách?
Không nghĩ tới giọng điệu chính mình nói không lớn, lại bị đối phương nghe được, Trương Huyền có chút xấu hổ:
- Thật ngại quá. Ta chỉ là thuận miệng nói một chút, xin lượng thứ cho!
Đối phương vẽ tranh mệt, đầu đầy mồ hôi, cũng không dễ dàng. Lời mình mới vừa nói, thật có chút thiếu sót.
- Hừ, ngươi cho rằng một câu xin lượng thứ cho là xong rồi sao?
Quý Mặc công tử vung ống tay áo, lông mày nâng lên:
- Cắt ngang buổi đấu giá, xem thường đối với bức tranh của ta. Ngươi làm vậy là đang sỉ nhục chức nghiệp thi họa, khinh thường một vị thi họa sư chính thức!
- Vậy... ngươi nói làm sao bây giờ?
Mình chỉ là thuận miệng nói, cũng nói xin lỗi, đối phương tự nhiên bay lên đến mức độ sỉ nhục chức nghiệp thi họa, khinh thường thi họa sư chính thức, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
- Rất đơn giản, năm trăm vạn kim tệ, mua bức tranh này của ta!
Quý Mặc công tử chắp hai tay ở sau lưng, thản nhiên nhìn qua:
- Ngươi yên tâm, số tiền này, ta một xu cũng không cầm, sẽ tất cả quyên góp ra ngoài, sử dụng để xây dựng Thi Họa Đường, cũng coi như cho ngươi lấy công chuộc tội!
- Năm trăm vạn kim tệ?
Trương Huyền sửng sốt.
Hắn tới xem một chút, thuận miệng nói một câu, đối phương đã muốn ép mua ép bán, đùa gì thế?
Ở đây nhiều bái nữ nhân sùng của ngươi như vậy, ngươi để cho các nàng mua không được sao...
- Thế nào? Không muốn mua?
Quý Mặc công tử lạnh lùng cười, giơ bàn tay ngăn lại:
- Không mua cũng có thể. Lập tức nói lời xin lỗi, sau đó lại đừng bước vào nghiệp đoàn nửa bước! Nghiệp đoàn thi họa sư chúng ta, không chào đón loại người như ngươi!
- Không bước vào nghiệp đoàn nửa bước?
Trương Huyền bất đắc dĩ.
Thực sự là người hiền bị người bắt nạt, ngựa tốt bị người cưỡi.
Mình chỉ thuận miệng nói, cũng đã nói xin lỗi, đối phương tự nhiên Y Y không buông tha.
- Xin lỗi cũng có thể. Không bước vào nghiệp đoàn thi họa cũng có thể. Cho dù năm trăm vạn kim tệ mua cũng có thể. Điều kiện trước tiên là... tác phẩm phải giá trị với giá tiền này!
Trương Huyền lắc đầu:
- Bức tranh này tùy tiện tìm một học đồ tới cũng vẽ ra được, cũng xứng sao?